NẾU TRƯƠNG PHI KHÔNG SAY RƯỢU, LIỆU CÓ BỊ ÁM SÁT? - BÀI LUẬN TIẾNG ANH LUYỆN THI VIẾT IELTS

Tuyển tập các bài luận được bình chọn là hay và nội dung sát nhất với kỳ thi IELTS và TOEFL. Viết là 1 trong 4 kĩ năng quan trọng cần phải có đối với bất kì ai đang theo học tiếng Anh. Đặc biệt, những ai đang ôn luyện để thi Ielts.

Post Top Ad

NẾU TRƯƠNG PHI KHÔNG SAY RƯỢU, LIỆU CÓ BỊ ÁM SÁT?

Share This

 NẾU TRƯƠNG PHI KHÔNG SAY RƯỢU, LIỆU CÓ BỊ ÁM SÁT?






HỔ TƯỚNG TAM QUỐC VÀ CÁI CHẾT GÂY TIẾC NUỐI

Trong bức tranh hùng tráng của Tam Quốc Diễn Nghĩa, có những anh hùng khiến người đời ngưỡng mộ vì tài năng, cũng có những số phận khiến hậu thế tiếc nuối vì ra đi quá sớm. Quan Vũ bị mai phục mất đầu ở Kinh Châu, Lã Bố vô địch thiên hạ nhưng chết treo cổ ở Bạch Môn Lâu, và Trương Phi — người em kết nghĩa gan dạ của Lưu Bị — cũng là một nốt trầm bi thương, chết không phải vì đao kiếm quân địch, mà chết bởi chính hai thuộc hạ phản bội trong đêm say rượu.

Nhắc tới Trương Phi, người ta nhớ ngay đến tiếng hét vang rền cầu Trường Bản, làm hàng vạn binh mã Tào Tháo phải chùn chân. Người ta cũng nhớ đến hình ảnh vị tướng râu xồm, mắt tròn, tính khí cương trực, thẳng như ruột ngựa, yêu ghét rõ ràng, nhưng lại hay nóng giận bộc phát. Chính tính cách ấy vừa tạo nên uy danh bất khả chiến bại, vừa gieo mầm họa diệt thân.

Cái chết của Trương Phi là minh chứng hùng hồn cho chân lý muôn đời: kẻ mạnh mấy mà mất lòng người thì cũng chẳng thể yên giấc. Vậy nếu ông không say rượu đêm đó, hai kẻ dưới tay liệu có dám ra tay? Hay sự tỉnh táo của ông sẽ đảo ngược toàn bộ bi kịch ấy? Câu hỏi này không chỉ là mảnh đất màu mỡ cho sử gia, mà còn là tấm gương soi rọi nghệ thuật dùng người, trị quân, giữ quyền lực mà hậu thế vẫn còn bàn luận đến nay.


BỐI CẢNH CÁI CHẾT: KHI TRƯƠNG PHI TRỞ THÀNH KẺ DỄ TỔN THƯƠNG NHẤT

Để hiểu vì sao Trương Phi lại chết dễ dàng trong tay hai thuộc hạ vốn chưa từng nổi bật, ta phải nhìn lại thời điểm đó: cả giang sơn Thục Hán đang rung chuyển vì cái chết của Quan Vũ.

Quan Vũ — người anh cả kết nghĩa ở vườn đào, từng được Lưu Bị tin cậy giao trọng trách giữ Kinh Châu, đã bị Lữ Mông bên Đông Ngô bày mưu đoạt mất. Quan Vũ kiêu dũng nhưng khinh thường Ngô, chủ quan coi nhẹ tình hình, nên rơi vào thế cô. Cái đầu của ông rơi xuống đất, Kinh Châu đổi chủ, uy danh Lưu Bị bị tổn hại nặng nề.

Với Lưu Bị, đó là nỗi đau mất huynh đệ, mất đất. Với Trương Phi, đó là sự mất mát không gì bù đắp được. Ông không chỉ mất một người anh em, mà còn mất đi chỗ dựa tinh thần. Mối thù ấy như lửa đốt trong lòng. Ông hạ lệnh chuẩn bị đại quân, ép binh sĩ may tang phục cấp tốc, bắt thuộc hạ thức trắng đêm, đánh đập bất cứ kẻ nào làm chậm trễ.

Đây chính là khởi nguồn của sự phản bội. Trương Phi, vì quá đau lòng và quá nôn nóng trả thù, đã tự biến mình thành một viên tướng cô độc giữa vòng vây oán giận của binh lính mệt mỏi, thuộc hạ sợ hãi mà nuôi hận ngầm.


PHẠM CƯƠNG, TRƯƠNG ĐẠT: AI LÀ NGƯỜI DÁM RA TAY?

Hai cái tên gắn liền với đêm Trương Phi mất mạng là Phạm Cương và Trương Đạt. Đây không phải là những mãnh tướng hay mưu thần, họ chỉ là hai viên quân dưới trướng có nhiệm vụ lo công việc may mặc, hậu cần. Dưới quyền Trương Phi, họ như hai con dê non trước sư tử.

Nhưng chính sự chênh lệch quyền lực ấy mới nuôi dưỡng nỗi sợ và uất hận. Trong quân Thục, roi vọt của Trương Phi không phải hiếm. Nhưng đánh đập thuộc hạ đến chảy máu đầu, lột áo, sỉ nhục trước mặt đồng liêu thì không ai chịu nổi. Nhất là khi phải làm việc gấp đôi, gấp ba, không được ngủ, không được nghỉ.

Giọt nước tràn ly. Phạm Cương, Trương Đạt vốn không phải bậc đại gian ác, họ cũng từng trung thành. Nhưng khi con đường sống bị bít chặt, bị đánh đập đến mức chỉ có hai lựa chọn: hoặc chờ chết dưới roi, hoặc liều mạng trước để đổi tự do, thì phản loạn là điều tất yếu.


DIỄN BIẾN ĐÊM ÁM SÁT: KHI HỔ NGỦ YÊN VÀ SÓI BẮT ĐẦU VẬN MÓNG VUỐT

Đêm ấy, Trương Phi say rượu. Một bầu rượu mạnh, một cơn tức giận hừng hực chưa kịp phát tiết hết, biến ông thành một con hổ say mèm, ngủ mà mơ thấy Quan Vũ trở về, mơ thấy ngựa Xích Thố hí vang, mơ thấy chiến trường phạt Ngô đang đợi ông xung phong.

Nhưng ngoài trướng, hai con sói nhỏ – Phạm Cương, Trương Đạt – lặng lẽ lột bỏ lớp da trung thành. Họ hiểu rõ: chỉ cần ông thức dậy, họ không có cơ hội nào. Một roi của Trương Phi đủ để họ tan xương.

Thế là lặng lẽ, dao găm giấu trong tay áo, hai kẻ phản loạn lách qua trướng vắng, hầu cận thân tín cũng sợ hãi không dám trực đêm bên cạnh chủ tướng vì sợ bị đánh oan. Một Trương Phi say ngủ — là điều mà kẻ thù bên ngoài mơ ước bao năm — giờ lại bị chính thuộc hạ biến thành cơ hội.

Một nhát, hai nhát... Trương Phi giật mình, mở mắt, nhưng đã muộn. Máu ấm xối ra, sức lực của vị hổ tướng bị tước mất trong vài hơi thở. Tiếng hét năm xưa vang rền Trường Bản, nay chỉ kịp tắc lại trong cổ họng.

Đầu Trương Phi rơi, binh lính bàng hoàng. Phạm Cương, Trương Đạt vội vàng cắt đầu mang sang dâng Tôn Quyền, đổi lấy vinh hoa, nhưng lịch sử ghi rõ: kẻ giết hổ không bao giờ được làm hổ, họ chỉ mãi là sói ghẻ trong sử sách, bị khinh bỉ muôn đời.


NẾU KHÔNG SAY RƯỢU, LIỆU CÓ CƠ HỘI PHẢN KHÁNG?

Đây chính là trọng tâm của câu hỏi muôn đời: Nếu đêm đó Trương Phi không say rượu, liệu có bị ám sát?

Ta có thể phân tích theo lối binh pháp lẫn tâm lý:

1. Về võ công: Trương Phi không phải loại tướng giấy

Ông từng một mình chặn cầu Trường Bản, gầm lên làm quân Tào lùi bước. Trong hàng ngũ Thục Hán, chỉ Quan Vũ, Triệu Vân, Hoàng Trung mới sánh ngang sức chiến đấu. Dù chỉ cầm gậy gỗ, Trương Phi cũng đủ sức giết chết Phạm Cương, Trương Đạt trong chớp mắt.

2. Về cảnh giác: Tỉnh táo thì phòng bị rất kín kẽ

Trương Phi bản chất nóng tính nhưng không phải kẻ ngốc. Khi có mối thù Quan Vũ chưa trả, ông cảnh giác hơn ai hết. Chỉ vì say rượu mà ông mới ngủ quên mà không cài người hầu thân tín bên cạnh.

Nếu tỉnh, ông sẽ dễ dàng phát hiện kẻ nào lạ mặt đột nhập. Thậm chí, chỉ cần nghe tiếng động lạ, Trương Phi đã quát một tiếng, thuộc hạ đã run rẩy ngã quỵ.

3. Về tâm lý: Kẻ dưới không dám liều mạng khi chưa chắc chắn thắng

Phạm Cương, Trương Đạt chỉ là người lo vải vóc, không có võ công cao. Nếu biết Trương Phi tỉnh rượu, đề phòng chặt chẽ, chắc chắn họ không dám giết. Bởi chỉ thất bại một nhát, cái chết của họ sẽ còn thê thảm gấp trăm lần.

Tóm lại:
Không say rượu, Trương Phi gần như chắc chắn không bị ám sát trong đêm ấy.


NHƯNG... KHÔNG SAY RƯỢU CÓ PHẢI KHÔNG BỊ ÁM SÁT MÃI MÃI?

Đây là điểm tinh tế mà nhiều người bỏ qua.

Trương Phi bản chất là tướng nóng nảy, sẵn sàng đánh người, phạt roi ngay tại trận doanh. Nhiều thuộc hạ sợ ông hơn sợ quân địch. Một quân doanh mà oán hận dồn nén, thì sớm muộn cũng nổ tung.

Nếu đêm đó Trương Phi không say, ông thoát chết. Nhưng hôm sau, khi ông vẫn tiếp tục roi vọt, vẫn ép binh sĩ làm việc kiệt sức, Phạm Cương và Trương Đạt sẽ tìm cách khác. Nếu không phải họ, cũng có kẻ khác. Một Trương Phi thiếu đức, thiếu lòng người ủng hộ, thì vẫn là con hổ cô độc, sẽ có ngày bị bầy sói đồng loạt xé xác.

Cũng giống như Lã Bố vô địch nhưng bị trói nộp cho Tào Tháo. Một người mạnh đến mấy mà để mất nhân tâm, thì vũ lực cũng chẳng cứu được mạng sống.


SO SÁNH NHỮNG VỤ PHẢN LOẠN TƯƠNG TỰ TRONG TAM QUỐC

Tam Quốc nổi tiếng là thời loạn lạc, nhưng không nhiều tướng tài chết bởi tay thuộc hạ. Điều này làm cái chết của Trương Phi càng đặc biệt.

Lã Bố: bị Trần Cung, Trương Liêu, Hạ Hầu Đôn phản lại, nộp cho Tào Tháo khi thất thế.

Quan Vũ: mất cảnh giác, bị Ngô – Ngụy mai phục chứ không phải phản tướng giết.

Đổng Trác: bị Lã Bố ám sát, nhưng đây là ám sát từ bên ngoài lên cấp trên, không phải thuộc hạ nhỏ làm phản.

Hàn Tín: công thần Hán Sở, bị Lữ Hậu xử chém, do nghi ngờ mưu phản.


Nhìn lại, chỉ có Trương Phi chết theo cách cực kỳ hiếm: một tướng mạnh bị chính lính mình giết ngay trong doanh trại khi đang khỏe mạnh.

Điều này chứng minh bài học rõ ràng: Võ công, uy danh không đủ bảo vệ một người khi kẻ dưới chỉ còn coi chủ tướng như hung thần.


BÀI HỌC LÃNH ĐẠO VÀ NHÂN TÂM TỪ CÁI CHẾT TRƯƠNG PHI

Trương Phi là ví dụ kinh điển cho lãnh đạo mất lòng người. Ông trung thành tuyệt đối với Lưu Bị, sẵn sàng liều mạng xông pha, nhưng quên mất một điều: muốn giữ vững quyền lực, phải giữ được lòng người, phải khéo dung hòa thưởng phạt.

Trong quân đội thời Tam Quốc, việc đánh đập không lạ, nhưng đánh quá tay, sỉ nhục công khai, ép người đến mức tuyệt vọng là tự đẩy mình vào góc chết.

Nếu Trương Phi vừa uy nghiêm, vừa khéo thưởng phạt, chia sẻ khó khăn với binh lính, ông không chỉ tránh bị ám sát mà còn trở thành tướng được lòng dân như Triệu Vân.

Võ tướng mà không có đức, chỉ có sức, thì cái chết đã được gieo mầm từ ngay chính đòn roi mà họ quất lên lưng thuộc hạ.


HỔ TƯỚNG, NHÂN TÂM VÀ MỘT CÁI CHẾT LÀM BÀI HỌC NGHÌN ĐỜI

Qua từng trang sử, từng áng văn của Tam Quốc Diễn Nghĩa, hình ảnh Trương Phi hiện lên thật oai hùng: một tướng quân thét ra lửa, chỉ cần gầm lên là giặc run sợ. Ông cùng Quan Vũ kết nghĩa đào viên, sánh vai Lưu Bị chinh chiến, chia ngọt sẻ bùi. Từ một kẻ buôn rượu, ông trở thành trụ cột quân Thục, từng phá vỡ cầu Trường Bản, bảo vệ A Đẩu, cứu chủ tướng thoát hiểm.

Nhưng bi kịch lớn nhất là — sức mạnh ấy chỉ làm đối phương sợ, chứ không khiến thuộc hạ phục. Khi uy danh xây bằng roi vọt, sỉ nhục, dọa giết... thì ngày sụp đổ cũng là ngày quân dưới ngán ngẩm đâm sau lưng.

Câu hỏi “Nếu không say rượu, Trương Phi có bị ám sát không?”
Câu trả lời: Không say, đêm ấy ông thoát chết. Nhưng về lâu dài, nếu tính khí không đổi, người khác cũng sẽ giết ông.

Vì thế, hổ dữ sợ gì sói rừng? Hổ dữ chỉ sợ mất đi bầy đàn. Sói sẽ chẳng dám cắn khi hổ tỉnh táo và có đồng loại bảo vệ. Nhưng một khi hổ đơn độc, lạc loài, ngủ say giữa vòng vây thù hận, thì chỉ một con chó nhỏ cũng dám lao lên cắn cổ.

Trương Phi chết không phải vì kém cỏi, mà vì không biết giữ lòng người. Và điều này cũng là bài học vô giá cho bất cứ ai nắm quyền lực:

Có tài, phải có đức.

Có uy, phải có ân.

Biết trừng phạt, càng phải biết thưởng hậu.

Biết cứng rắn, càng phải biết mềm dẻo.


Chỉ khi quân tướng kính phục, tin cậy, thì ngay cả trong cơn say, chủ tướng vẫn được bảo vệ chu toàn. Nếu không, một nhát đâm giữa đêm chỉ là chuyện sớm muộn.



Bạn nghĩ sao? Nếu Trương Phi tỉnh rượu, liệu có kéo dài được bao lâu? Nếu ông đổi tính, liệu có trở thành vị tướng vạn người kính phục như Triệu Vân?

Hãy COMMENT chia sẻ ý kiến của bạn bên dưới!
Đừng quên LIKE, SUBSCRIBE kênh để cùng khám phá thêm những câu chuyện bi hùng, mưu lược, bài học nhân tâm từ Tam Quốc — nơi mỗi trang sử đều chứa đầy trí tuệ vượt thời gian!

Bấm chuông để không bỏ lỡ những video mới nhất về lịch sử, triết lý, và góc nhìn sâu sắc về những nhân vật bạn yêu thích!


CẢM ƠN BẠN ĐÃ THEO DÕI ĐẾN CUỐI VIDEO!

No comments:

Post a Comment

Post Bottom Ad

Pages