10 ĐẠI KỴ NHÂN SINH TRONG TAM QUỐC – NGẪM SÂU MỘT LỖI, AN ĐƯỢC MỘT ĐỜI. - BÀI LUẬN TIẾNG ANH LUYỆN THI VIẾT IELTS

Tuyển tập các bài luận được bình chọn là hay và nội dung sát nhất với kỳ thi IELTS và TOEFL. Viết là 1 trong 4 kĩ năng quan trọng cần phải có đối với bất kì ai đang theo học tiếng Anh. Đặc biệt, những ai đang ôn luyện để thi Ielts.

Post Top Ad

10 ĐẠI KỴ NHÂN SINH TRONG TAM QUỐC – NGẪM SÂU MỘT LỖI, AN ĐƯỢC MỘT ĐỜI.

Share This

 10 ĐẠI KỴ NHÂN SINH TRONG TAM QUỐC – NGẪM SÂU MỘT LỖI, AN ĐƯỢC MỘT ĐỜI.




Gươm đao soi lòng người


Khi nhắc đến Tam Quốc Diễn Nghĩa, người ta thường nhớ ngay đến những trận chiến hùng tráng, những mưu kế xoay vần thiên hạ, và những anh hùng lẫm liệt như Quan Vũ, Trương Phi, Lưu Bị, Tào Tháo, Gia Cát Lượng… Nhưng vượt qua lớp khói lửa chiến tranh, bên dưới tấm áo giáp và hào quang võ công ấy, là những phận người đầy mâu thuẫn, khát vọng, đố kỵ và cả bi kịch.


Chính nơi ấy, Tam Quốc không chỉ là thiên sử thi của kiếm và lửa, mà còn là một tấm gương soi chiếu tận đáy lòng người – nơi mà những sai lầm nhỏ về đạo lý cũng có thể dẫn đến sự mất nước, diệt thân, tuyệt danh.


Và cũng từ những cái chết, những sự sụp đổ tưởng chừng vô lý, ta có thể rút ra 10 đại kỵ nhân sinh – những điều cấm kỵ trong cuộc đời mà cổ nhân đã phải trả giá bằng cả sinh mạng.


Nếu biết ngẫm một điều, bạn có thể giữ được mình.

Nếu tránh một lỗi, bạn có thể an được một đời.




Đại kỵ thứ nhất: Phá bỏ chữ tín – mất lòng người, vong cả sự nghiệp


Không ai tượng trưng cho đại kỵ này rõ rệt hơn Lã Bố.


Từng được mệnh danh là “chiến thần” thời Tam Quốc, sức mạnh của Lã Bố được so sánh với cả trăm người. Ông có ngựa Xích Thố, có phương thiên họa kích, có dũng mãnh không ai sánh kịp. Nhưng thứ mà ông không có – là lòng trung tín.


Lã Bố từng được Đinh Nguyên nhận làm con nuôi, rồi quay lưng giết ông để theo Đổng Trác. Sau đó, lại giết Đổng Trác để giành quyền. Trong suốt cuộc đời, ông liên tục phản trắc – khiến không ai tin ông, không ai muốn hợp tác hay trao quyền lực thật sự cho ông nữa.


Ngay cả khi bị Tào Tháo bắt, ông cầu xin: “Cho ta một con đường sống, ta sẽ giúp ngươi dẹp thiên hạ.” Tào Tháo còn do dự, nhưng Lưu Bị đứng bên chỉ nhẹ nhàng nhắc: “Lã Bố là kẻ từng giết cha nuôi, từng bội tín với chủ cũ. Sao có thể tin?” Chỉ một lời – Tào Tháo lập tức ra lệnh xử trảm.


Lã Bố thua không phải vì yếu – mà vì không ai còn muốn đứng cạnh ông.


Bài học nhân sinh:

Có thể bạn giỏi, bạn tài, bạn có thể thắng vài trận trong đời. Nhưng nếu bạn phá chữ tín, không ai còn dám tin – bạn sẽ cô độc trên chính con đường mình đi. Và không có ai bên cạnh – mọi tài năng cũng chỉ là cát bụi.




Đại kỵ thứ hai: Cậy tài khinh người – tự chuốc họa vào thân


Chu Du – đại đô đốc của Đông Ngô, là một trong những tướng lĩnh trẻ tuổi tài cao nhất thời bấy giờ. Trong trận Xích Bích, Chu Du đóng vai trò then chốt, phối hợp cùng Gia Cát Lượng tạo nên chiến thắng lừng danh, thiêu rụi đại quân Tào Tháo bên sông Trường Giang.


Nhưng chính sau chiến thắng đó – cái tôi của Chu Du bắt đầu lớn dần. Ông sinh lòng đố kỵ, không thể chịu được khi thấy Gia Cát Lượng giỏi hơn, được khen nhiều hơn. Bề ngoài thì hợp tác, bên trong thì mưu tính hãm hại – từ kế "mỹ nhân", kế "giả hàng", đến ý định giết Gia Cát Lượng trên đường đưa Á Đẩu sang Đông Ngô.


Nhưng rốt cuộc, mọi mưu tính đều thất bại, và điều khiến Chu Du đau đớn nhất không phải thất bại trước Tào Tháo – mà là luôn bị Gia Cát Lượng nhìn thấu tâm cơ.


Bệnh không chết, mà cái tôi làm ông hao mòn. Đến cuối đời, ông tức giận mà thốt:

"Trời sinh Du sao còn sinh Lượng!" – rồi tuyệt khí qua đời ở tuổi 36.


Bài học nhân sinh:

Tài năng là quý, nhưng biết khiêm nhường mới là trí tuệ đỉnh cao. Cậy tài, khinh người – là tự tay đặt mồi lửa vào tâm mình. Và ngọn lửa ấy sẽ không thiêu người khác, mà chính là thiêu đốt chính bạn.




Đại kỵ thứ ba: Đố kỵ với kẻ giỏi – tự thiêu phúc phận


Tương tự Chu Du, Viên Thiệu – một trong những thế lực lớn nhất thời đầu Tam Quốc, cũng từng có cơ hội thống nhất thiên hạ. Ông có dòng dõi quý tộc, thế lực hùng mạnh, văn thần võ tướng đầy đủ. Nhưng chính vì xuất thân cao quý, ông khó chấp nhận người khác giỏi hơn mình.


Khi còn trẻ, ông đã từng xem thường Tào Tháo. Đến khi Tào Tháo mạnh lên, ông lại không chịu nghe theo lời can gián của mưu sĩ hiền tài như Điền Phong, Tuân Thuyết, mải mê trong sự đố kỵ và kiêu ngạo của bản thân.


Trận Quan Độ là bước ngoặt. Viên Thiệu chủ quan, khinh địch, không dùng người giỏi, không nghe lời góp ý – để rồi đại bại, mất hơn mười vạn binh. Sau đó, lòng ông rối loạn, không còn ý chí, bệnh mà chết.


Bài học nhân sinh:

Có thể bạn không giỏi nhất. Nhưng nếu bạn biết nhìn người, biết dùng người – bạn sẽ thành công. Đố kỵ với người giỏi không làm bạn lớn lên – chỉ khiến bạn thu hẹp lại trong vũng tối tâm mình tự dựng.





Đại kỵ thứ tư: Bạc đức mà giữ đại vị – thân vong, danh liệt


Trong thế cờ tam quốc, có một người từng nắm trong tay quyền lực đủ để xoay chuyển cục diện, ấy là Tào Tháo. Ông là một trong những chiến lược gia, nhà chính trị tài giỏi bậc nhất thời đó. Nhưng trái với Gia Cát Lượng hay Lưu Bị – những người sống dựa vào nghĩa, vào lòng dân – Tào Tháo lại sống dựa vào sự sợ hãi và thủ đoạn.


Tào Tháo thường nói:

“Thà ta phụ người, chứ không để người phụ ta.”

Đó là câu nói biểu trưng cho triết lý quyền lực không đạo đức – mà chính ông là hiện thân.


Từng bước một, ông dùng mưu mẹo, giết người không chớp mắt – từ giết cả nhà Lữ Bá Xa chỉ vì một cơn nghi ngờ, đến xử tử các trung thần như Dương Tu chỉ vì không hợp ý. Ông có thể thâu tóm quyền lực, nhưng không bao giờ có được lòng trung tuyệt đối của người bên cạnh.


Chính vì thế, con ông – Tào Phi – khi lên ngôi, lập tức phế Hán Hiến Đế để cướp ngôi, tạo nên một triều đại thiếu chính danh. Sự nghiệp thống nhất của Tào Tháo – tưởng như đã gần kề – cuối cùng lại không thành.


Bài học nhân sinh:

Có tài mà không có đức, giữ vị cao mà thiếu nhân cách – sẽ chẳng ai thực lòng đi theo bạn. Người ta có thể sợ bạn, phục bạn – nhưng rồi họ sẽ rời bỏ bạn, chống lại bạn hoặc kế thừa bạn bằng phản bội.



Đại kỵ thứ năm: Hành động theo cảm xúc – dễ sập bẫy người


Trương Phi là em ruột của Lưu Bị, người nghĩa khí, gan dạ, trung thành. Nhưng ông cũng nổi tiếng nóng nảy, nói là làm, thiếu suy xét. Trong chiến trận, sự hăng hái của ông từng giúp quân Thục thắng nhiều trận. Nhưng cũng chính cái tính bốc đồng và thô lỗ ấy khiến ông nhiều lần thất bại – thậm chí mất mạng.


Một trong những ví dụ điển hình là lần đánh mất Kinh Châu, do mắng nhiếc và đánh đập tướng dưới quyền, khiến họ oán giận, rồi về hàng Đông Ngô. Sau đó, Trương Phi bị chính hai thuộc tướng của mình ám sát trong đêm, lấy thủ cấp dâng cho Tôn Quyền.


Trương Phi chết không phải vì chiến bại, mà vì không kiểm soát được cảm xúc, đánh mất lòng người.


Bài học nhân sinh:

Cảm xúc là ngọn lửa – có thể sưởi ấm, cũng có thể thiêu rụi mọi thứ. Người làm việc lớn, sống đời bình an – không thể để tâm tính bốc đồng dẫn lối. Một phút nóng giận – có thể hủy cả chặng đường dài ta xây dựng.



Đại kỵ thứ sáu: Không phân biệt trung gian – tự đưa kẻ hại mình vào nhà


Người mắc lỗi này rõ ràng nhất là Quan Vũ. Sau chiến công lẫy lừng ở Băng Phong Hoa Dung, diệt Nhan Lương, Văn Sửu, ông được người người tôn sùng như thần thánh. Nhưng chính sự tự tin vào danh tiếng, cộng với lòng tin mù quáng vào kẻ khác – đã khiến ông không nhìn rõ lòng người.


Trong việc giữ Kinh Châu, Quan Vũ quá kiêu ngạo, không nghe lời can ngăn, khinh thường Đông Ngô, và đặc biệt – không đề phòng tướng Mi Phương và Phó Sĩ Nhân, là những người ông từng nghi ngờ, nhưng vẫn để ở vị trí trọng yếu. Rồi đến lúc bị vây ở Mạch Thành, họ quay lưng, đầu hàng Ngô – khiến Quan Vũ cô lập, rơi vào tay quân địch và bị hành quyết.


Quan Vũ chết – không phải vì kém tài – mà vì quá tin kẻ không nên tin, quá tự tin vào khí phách mà đánh đổi sự cẩn trọng.


Bài học nhân sinh:

Lòng tin là quý – nhưng nếu đặt sai chỗ, sẽ là con dao hai lưỡi. Người sống giữa đời, cần học cách phân biệt ai thật – ai giả, ai xứng đáng và ai không – để không đưa kẻ phản lại mình vào nhà.



Đại kỵ thứ bảy: Giỏi mưu – nhưng thiếu đạo, hậu vận không lâu dài


Tư Mã Ý là người thông minh, nhẫn nhịn, từng bị Gia Cát Lượng coi là đối thủ xứng tầm. Ông chờ đợi hàng chục năm để cuối cùng soán đoạt quyền lực nhà Ngụy, mở đầu cho triều đại Tấn do con cháu ông lập nên.


Nhưng suốt cuộc đời, Tư Mã Ý là hiện thân của mưu sâu kế hiểm: bên ngoài khiêm nhường, bên trong thâm độc. Ông giết sạch những ai ngáng đường – kể cả họ hàng, đồng minh thân cận. Con cháu ông tiếp nối sự mưu mẹo ấy, để rồi nội loạn, tàn sát lẫn nhau.


Chính từ mầm mống đó, triều đại Tấn nhanh chóng sụp đổ, mở đường cho thời kỳ loạn Ngũ Hồ Thập Lục Quốc đầy máu và nước mắt.


Bài học nhân sinh:

Mưu kế có thể giúp bạn thắng một trận, thậm chí một đời. Nhưng nếu không có đạo, mưu kế sẽ sinh nghi kỵ, tạo ra vòng xoáy tự diệt trong gia đình, sự nghiệp, và cả thế hệ kế tiếp.



Đại kỵ thứ tám: Thụ động – không quyết đoán, bỏ lỡ thời cơ


Một trong những ví dụ điển hình nhất cho đại kỵ này là Lưu Biểu – vị chúa của Kinh Châu. Sở hữu một vùng đất trù phú, đông dân, giàu tài nguyên, lại có vị trí chiến lược nằm giữa ba nước lớn là Ngụy – Thục – Ngô, Lưu Biểu nếu quyết đoán hơn, có thể trở thành thế lực xoay chuyển cục diện.


Nhưng đáng tiếc, ông là người hiền lành quá mức, thiếu ý chí và không dám hành động quyết liệt. Khi Lưu Bị tìm đến nương nhờ, thay vì cùng hợp sức chống Tào hay tranh đoạt thiên hạ, ông chỉ mong giữ được Kinh Châu, giữ thế trung lập.


Chính vì sự thụ động ấy mà sau khi Lưu Biểu mất, Kinh Châu rơi vào tay Lưu Bị trong tình trạng rối ren. Và rồi sau đó, Kinh Châu tiếp tục trở thành điểm nóng – nơi dẫn đến xung đột giữa Thục và Ngô, đẩy Quan Vũ vào cảnh vong thân, ảnh hưởng đến đại nghiệp của nhà Thục.


Bài học nhân sinh:

Cuộc đời luôn đặt ra những thời điểm phải lựa chọn. Nếu bạn không dám quyết, không dám tiến, bạn không giữ nguyên được vị trí – mà sẽ bị người khác thay thế. Thụ động không phải là hiền, mà là đang từ chối chính vận mệnh của mình.




Đại kỵ thứ chín: Mù quáng vì tình thân – làm hại đại cuộc


Đây là sai lầm của không ai khác ngoài Lưu Bị – một trong những nhân vật được xem là nhân nghĩa bậc nhất Tam Quốc.


Lưu Bị yêu quý huynh đệ, trọng tình trọng nghĩa – đó là điểm mạnh. Nhưng cũng chính vì quá đặt nặng tình riêng, ông đã mù quáng phát động chiến tranh với Đông Ngô để báo thù cho Quan Vũ, dù biết rõ đó không phải là thời điểm thuận lợi.


Dù Gia Cát Lượng hết lời can ngăn, Lưu Bị vẫn cất quân tiến đánh, dẫn đến trận Di Lăng đại bại, mất hàng chục vạn binh mã, hao tổn nguyên khí quốc gia. Sau trận, ông lui về Bạch Đế thành, bệnh nặng và qua đời trong ân hận.


Một đời gây dựng cơ nghiệp, chỉ vì một quyết định xuất phát từ tình cảm riêng tư mà hủy hoại nền móng mình dày công gầy dựng.


Bài học nhân sinh:

Tình thân, tình bạn là quý. Nhưng nếu để tình cảm che mờ lý trí, ta rất dễ đưa ra quyết định sai lầm, ảnh hưởng không chỉ đến bản thân, mà còn liên lụy đến những người đang theo ta, tin ta.




Đại kỵ thứ mười: Sống không mục tiêu – lãng phí một đời, vô ích với thiên hạ


Người mắc sai lầm này – không phải ai khác, chính là Lưu Thiền (A Đẩu) – con trai của Lưu Bị, người được Gia Cát Lượng hết lòng phò tá, dốc kiệt sức suốt cả đời để giữ yên nhà Thục.


A Đẩu là biểu tượng của sự vô dụng nhưng ngồi nơi quyền cao, không có chí lớn, không có bản lĩnh. Dù được truyền lại cả một cơ nghiệp, có những vị đại thần trung thành như Khổng Minh, Lý Nghiêm, Phí Y – nhưng ông không nắm giữ được lòng quân, không quyết đoán, không biết chọn người tài.


Sau khi Gia Cát Lượng mất, ông càng sống buông thả, nghe lời nịnh thần, khiến nội bộ rối loạn, lòng dân ly tán. Cuối cùng, Thục Hán rơi vào tay Tư Mã Chiêu, Lưu Thiền bị bắt, và sống những năm cuối đời trong nhục nhã ở Lạc Dương, trở thành biểu tượng của một “ông vua bù nhìn”.


Bài học nhân sinh:

Sống mà không có chí hướng, không làm tròn vai trò của mình, bạn sẽ lãng phí sự tin tưởng người khác trao cho bạn. Và đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra: sự buông thả là hình thức chậm rãi nhất của một cái chết.




Lời kết: Gươm đao có thể mất, lòng người thì không được phép buông


Mười đại kỵ – mười nỗi đau, mười cái chết – nhưng cũng là mười ngọn đèn cảnh tỉnh cho người đời sau.


Tam Quốc không chỉ là chuyện của hơn 1.800 năm trước, mà còn là câu chuyện của chính chúng ta hôm nay – nơi mỗi người đều đang bước đi trên chiến trường cuộc sống, với những thử thách, cám dỗ và quyết định phải đưa ra mỗi ngày.


Chọn đúng hay sai?


Lùi hay tiến?


Kiêu căng hay khiêm tốn?


Cậy tài hay cầu học?


Giữ mình hay thỏa hiệp?



Tất cả đều có thể quyết định vận mệnh của một đời người.



Nếu bạn thấy bài viết này có giá trị, hãy chia sẻ đến những người mà bạn yêu quý.

Và đừng quên theo dõi kênh, nơi chúng ta cùng nhau học lại cách sống,

từ những người xưa.


Sống chậm lại – để sống sâu hơn.

No comments:

Post a Comment

Post Bottom Ad

Pages