Chiến Thần Gặp Địch Thủ: Kẻ Vô Danh Khiến Lữ Bố Khiếp Sợ. - BÀI LUẬN TIẾNG ANH LUYỆN THI VIẾT IELTS

Tuyển tập các bài luận được bình chọn là hay và nội dung sát nhất với kỳ thi IELTS và TOEFL. Viết là 1 trong 4 kĩ năng quan trọng cần phải có đối với bất kì ai đang theo học tiếng Anh. Đặc biệt, những ai đang ôn luyện để thi Ielts.

Post Top Ad

Chiến Thần Gặp Địch Thủ: Kẻ Vô Danh Khiến Lữ Bố Khiếp Sợ.

Share This

Chiến Thần Gặp Địch Thủ: Kẻ Vô Danh Khiến Lữ Bố Khiếp Sợ.







Trong sử sách Tam Quốc, Lữ Bố – tự Phụng Tiên – được mệnh danh là “Phi tướng đệ nhất thiên hạ”, người cưỡi ngựa Xích Thố, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, từng đánh bại cả Quan Vũ, Trương Phi, Lưu Bị cùng lúc mà không nao núng. Hào kiệt khắp thiên hạ nghe đến tên ông đều phải dè chừng ba phần. Nhưng lịch sử cũng ghi chép rải rác một trận đánh kỳ lạ – nơi mà Lữ Bố từng suýt mất mạng dưới tay một kỵ binh Hung Nô vô danh…

Năm Kiến An thứ ba, khi còn là tướng dưới trướng Đổng Trác, Lữ Bố được lệnh dẫn quân bắc phạt, trấn áp tàn quân Hung Nô dọc vùng biên ải phía Bắc Trường An. Dẫu các bộ tộc Hung Nô đã bị đánh tan nhiều lần, nhưng những kỵ binh còn sót lại vẫn như hổ rình mồi, trốn sâu trong thảo nguyên Mạc Bắc, ẩn hiện như sương mù không dễ gì dẹp yên.

Lữ Bố vốn khinh thường bọn rợ man di – nhưng lòng vẫn giữ ý thận trọng. Ông biết rõ đặc tính của người Hung Nô – chạy nhanh như gió, đánh nhanh như chớp, sống chết không sợ, đánh rồi tan, tan rồi lại đánh, như cỏ dại không bao giờ nhổ sạch được.

Sáng ngày thứ ba trên hành trình bắc tiến, đoàn quân Lữ Bố dừng trại nghỉ ngơi bên một cánh đồng cỏ lau, giữa tiết xuân lạnh buốt. Sương mù giăng kín, tiếng gió hú rít qua từng khe áo giáp, phảng phất mùi máu cũ chưa khô từ những trận chiến trước.

Lữ Bố ngồi trên lưng Xích Thố, ánh mắt sắc như dao, lặng lẽ quét qua toàn trại. Ông cảm nhận được một thứ gì đó bất an – như thể có cặp mắt đang dõi theo ông từ cánh rừng xa kia…


---
Khi mặt trời chưa kịp lên hẳn khỏi chân trời, bỗng từ phía tây bắc vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Một tốp kỵ binh Hung Nô – không lớn, chỉ chừng vài chục người – nhưng di chuyển nhanh như vũ bão, vẽ thành một vòng cung khổng lồ hướng thẳng về phía trại Lữ Bố.

Nhưng điều khiến tất cả sững sờ… không phải là số lượng, mà là kẻ đi đầu.

Một kỵ sĩ lạ mặt, mình khoác áo da thú bạc phếch, tay cầm đại cung, cưỡi một con hắc mã thân hình to lớn dị thường, gầm thét lao đi như cuồng phong. Hắn không hét, không ra hiệu – nhưng tốc độ, phong thái và ánh mắt lạnh như băng khiến chính Lữ Bố cũng phải nhíu mày.

Chưa ai từng thấy người này. Không dấu hiệu tộc trưởng. Không cờ hiệu. Không tên tuổi. Nhưng có một thứ toát ra từ hắn – thứ sát khí lạnh đến nghẹt thở.

Chưa đầy ba nhịp tim, hắn đã áp sát vòng ngoài của quân doanh. Không hề e dè, không hề tránh né, kẻ vô danh đó giương cung bắn thẳng vào lính canh – chỉ một mũi tên, xuyên hai lớp giáp, găm sâu vào ngực tên lính khiến hắn ngã gục mà không kêu được tiếng nào.

Cả doanh trại Lữ Bố chấn động.

Lữ Bố đứng dậy, ánh mắt lóe sáng. Đây không phải một kẻ Hung Nô tầm thường. Đây là chiến thư sống động – một lời thách đấu từ cái chết.

Và như lẽ tự nhiên của những bậc chiến thần, Lữ Bố bước ra khỏi trại, lên ngựa, không một lời… chỉ hướng thẳng về phía kẻ lạ mặt.

Trên thảo nguyên, hai chiến mã – một đỏ như máu, một đen như màn đêm – từ từ tiến đến. Phía sau là hàng trăm binh sĩ nín lặng, chứng kiến trận quyết đấu của hai bóng hình – một mang danh vang thiên hạ, một là kẻ vô danh nhưng khí thế không thua kém.


---
Hai chiến mã dừng lại, cách nhau chưa đầy hai mươi trượng.

Lữ Bố giương cao Phương Thiên Họa Kích, mắt nhìn thẳng, môi khẽ nhếch – nửa khinh thường, nửa dè chừng. Còn kẻ kia – không nói lời nào, nhưng hắn nhấc cung, lắp tên, kéo căng đến tận mang tai, rồi thả – nhanh như sét giáng!

Vút!

Mũi tên lao đi trong tích tắc, găm thẳng vào vai trái của Lữ Bố – nơi giáp nhẹ hơn, nơi hắn không ngờ đối phương có thể nhắm trúng chỉ trong một khoảnh khắc.
Nếu không có bản năng chiến trường, có lẽ Lữ Bố đã mất cánh tay.

Cả trại Lữ Bố nhao lên, nhưng ông chỉ cau mày, rút mũi tên ra khỏi da thịt bằng chính tay trần, máu tràn qua găng tay, rồi gầm lên một tiếng rung trời:

“Giỏi! Tên không danh kia, đến đây thử xem mùi kích của Lữ Phụng Tiên thế nào!”



Không chần chừ, ông thúc Xích Thố lao thẳng đến. Con ngựa huyết long như nuốt chửng mặt đất, từng bước giẫm lên cả cỏ lẫn sương.

Tên kỵ binh kia cũng không lùi. Hắn ném đại cung xuống đất, rút ra hai đoản đao ánh bạc, rồi lao tới như một con báo đen sẵn sàng xé toạc mồi.


---
Cuộc chạm trán giữa hai con người ấy không giống bất kỳ trận đấu nào từng thấy.

Lữ Bố, với thân pháp uy mãnh, từng đâm tan hàng trăm quân địch chỉ bằng một đòn. Nhưng hôm nay, khi ông vung kích xuống, đối thủ không lùi – mà lao thẳng vào điểm mù của cú kích, lách một góc không tưởng, chém vào chân Xích Thố.

Xích Thố hí vang. Lữ Bố lùi lại nửa bước, mắt loé lên sự cảnh giác – thứ ông rất ít khi cảm thấy.

Kẻ kia không để lỡ cơ hội. Hắn xoay người, cả hai đoản đao xoáy vòng như gió lốc, tấn công vào cả giáp vai và hông phải của Lữ Bố, khiến ông phải lùi thêm vài bước nữa.

Lần đầu tiên trong suốt mười năm tung hoành chiến địa, Lữ Bố bị ép đến mức phải phòng thủ.

Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa. Đất bị xới tung, bụi mù bay lên, ánh mặt trời bị che khuất bởi chính hào quang toát ra từ hai con người sinh ra để chiến đấu.

Mỗi cú vung kích của Lữ Bố mang sức nặng như sấm sét, nhưng đối phương tránh được tất cả – bằng thứ trực giác của loài thú săn mồi sinh ra từ hoang dã, bằng phản xạ mà không một binh pháp nào huấn luyện được.


---
Một thoáng sơ hở.

Chỉ một khoảnh khắc, khi Lữ Bố vung kích lệch trọng tâm, kỵ binh vô danh đã luồn qua dưới cánh tay phải, tung cú đá lên đầu gối khiến Lữ Bố loạng choạng, rồi tung một đường đao ngang bụng – nếu không nhảy khỏi yên ngựa ngay lúc đó, có lẽ chiến thần đã bỏ mạng.

Cả doanh trại gào thét. Quân sĩ giương cung. Nhưng Lữ Bố giơ tay ngăn lại.

Ông ngồi thụp xuống đất, máu nhỏ từ cánh tay và bả vai, thở gấp. Nhưng ánh mắt ông… bừng lên sự phấn khích.

“Tên kia… ngươi là ai?”



Lần đầu tiên, Lữ Bố hỏi như thế – hỏi một kẻ vô danh.

Nhưng đối phương chỉ cười khẽ, rồi quay ngựa, phi đi, không lấy đi sinh mạng, không để lại tên tuổi, chỉ để lại ánh mắt mà Lữ Bố không bao giờ quên: ánh mắt của kẻ đã nhìn thấu ông – như một con người, chứ không phải chiến thần.


---

Khi bóng kỵ binh vô danh khuất dần sau triền cỏ bạc, cả doanh trại rơi vào im lặng như nín thở. Chẳng ai dám nói một lời. Một nửa là vì kính sợ Lữ Bố, nửa còn lại là vì họ không thể tin vào điều mình vừa chứng kiến.

Lữ Bố – chiến thần thiên hạ – lần đầu tiên suýt ngã ngựa.

Không phải vì phục binh. Không phải vì mưu kế. Mà là trong một trận đối đầu sòng phẳng – với một kẻ chưa từng có tên trong bất kỳ cuốn binh thư nào.

Tối hôm ấy, doanh trại sáng đèn suốt đêm. Lữ Bố không ngủ. Ông ngồi một mình trước đống lửa, ánh mắt nhìn xa xăm về hướng bắc – nơi người kỵ sĩ kia biến mất.

Không ai biết ông đang nghĩ gì. Nhưng nhiều năm sau, Trương Liêu – người từng là thuộc hạ thân tín của Lữ Bố – kể lại:

“Sau trận đó, tướng quân đổi hẳn. Ông luyện kiếm nhiều hơn, ít khoe tài hơn, và hay trầm ngâm mỗi khi trời trở lạnh. Có lần say rượu, ông bảo: ‘Kẻ mạnh nhất ta từng gặp, không có tên. Mà có lẽ cũng chẳng cần tên.’”



Đó là lần duy nhất người ta thấy Lữ Bố cúi đầu, không vì quyền lực, không vì vua chúa – mà là vì một kẻ vô danh làm ông nhớ rằng: chiến trường không chỉ là nơi của danh vọng, mà còn là nơi để soi thấy chính mình.


---

Lữ Bố sau đó trở về Trường An. Đổng Trác nghe tin trận thắng, khen thưởng hậu hĩnh – nhưng không ai hay biết trong lòng Lữ Bố, đó là một thất bại.

Bởi điều khiến ông mất ngủ không phải là vết thương, mà là cái nhìn điềm tĩnh của kẻ kia – không sợ hãi, không tham vọng, không cần chiến thắng.
Chính ánh mắt đó như một tấm gương phản chiếu: ông nhận ra, cả đời mình chỉ mải mê chém giết, tranh danh, mà quên mất lý do mình cầm vũ khí từ đầu là gì.

Ông từng nghĩ sức mạnh sẽ khiến người đời tôn kính, nhưng càng mạnh, ông càng cô đơn.
Ông từng nghĩ vô địch là hạnh phúc, nhưng càng thắng, ông càng mất phương hướng.
Đến khi gặp một kẻ không cần danh vọng, chỉ sống vì chiến đấu, vì cảm xúc thật… thì ông mới hiểu:

Có những người không cần nổi tiếng – họ chỉ cần một lần sống thật, sống trọn, là đủ.




---

Nhiều năm sau đó, cái tên Lữ Bố vẫn làm thiên hạ run sợ. Nhưng ông không bao giờ tìm thấy lại được cảm giác “chiến” như ngày hôm đó nữa.

Trên hàng trăm chiến địa, ông đâm, chém, đoạt mạng không chùn tay. Nhưng không một đối thủ nào làm ông thấy hưng phấn, thấy sợ, thấy sống động như khi đối mặt kỵ binh vô danh kia.

Mỗi lần ra trận, ông lại nhìn quanh – như thể mong ai đó từ xa cưỡi hắc mã quay về. Nhưng bóng hình đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Không ai biết hắn là ai, từ đâu đến, và sau đó đã đi đâu.
Chỉ có một truyền thuyết dân gian của người Hung Nô kể rằng:

"Có một chiến binh mang dòng máu sói xám, sinh ra giữa bão tuyết. Hắn chỉ xuống núi khi cảm thấy trời cho phép. Hắn không đánh vì giết, không sống vì danh, chỉ sống vì nghe được tiếng gọi từ linh hồn tổ tiên – và sau trận chiến cuối cùng, hắn quay trở lại rừng, hòa vào tuyết, không bao giờ xuất hiện lần nữa."



Lữ Bố sau cùng cũng thất thế, bị Tào Tháo xử trảm tại Bạch Môn Lâu. Trước khi chết, ông ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt vẫn ẩn một tia tiếc nuối. Có lẽ, ông không tiếc mạng – mà tiếc vì cả đời oanh liệt, chưa từng đánh bại được một kẻ vô danh.


---

Kẻ vô danh đó, dù không ghi tên vào sách sử, nhưng lại trở thành một biểu tượng truyền đời trong lòng những kẻ cầm binh khí.

Hắn dạy cho cả thiên hạ một điều:
Sức mạnh không nằm ở danh vọng, mà ở bản lĩnh sống thật với bản thân mình.

Hắn có thể ra đi không để lại gì – nhưng lại để lại vết cắt trong tâm trí kẻ mạnh nhất thiên hạ.

Không phải ai cũng cần nổi tiếng. Không phải ai cũng cần khen ngợi. Có những người chỉ cần một lần được chiến đấu vì lý tưởng riêng, đã là mãn nguyện.

Hắn là đối thủ, là bài học, là chiếc gương phản chiếu tâm can của Lữ Bố – cũng là tiếng vọng trong lòng những kẻ từng đánh mất mình giữa chiến địa danh lợi.


---
Câu chuyện về kỵ binh Hung Nô vô danh và Lữ Bố không có trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, không rõ ràng trong “Tam Quốc Chí”. Nó được kể lại qua những dòng ghi chép rời rạc, qua truyền thuyết từ Mạc Bắc, qua lời kể của binh sĩ sống sót sau trại đánh đó.

Nhưng chính vì thế, nó sống mãi – như một truyền kỳ, một câu hỏi không lời đáp, một giai thoại mà người đời không thể kiểm chứng, nhưng mãi mê đắm.

Lữ Bố đã chết, nhưng câu hỏi còn mãi:

"Nếu hôm đó, hắn không tha… liệu lịch sử có đổi thay?"



Còn bạn – người đang đọc những dòng này…
Bạn có tin rằng: kẻ mạnh nhất thiên hạ chưa chắc là người ai cũng biết tên – mà có thể là người lặng lẽ sống đúng với bản ngã mình, chỉ cần một trận chiến là đủ để thiên hạ phải nhớ?


---

Nếu bạn thấy câu chuyện này xứng đáng được lan tỏa, hãy chia sẻ đến những ai từng sống vì danh, vì sợ, vì người khác – mà quên mất mình là ai.

Hãy sống như kẻ vô danh ấy – không cần nổi tiếng, nhưng đủ khí phách để khiến cả chiến thần phải cúi đầu.





No comments:

Post a Comment

Post Bottom Ad

Pages