TỨ ĐẠI MỸ NHÂN TRUNG HOA. ĐẸP NGHIÊNG NƯỚC NGHIÊNG THÀNH, KHUYNH ĐẢO MỘT THỜI ĐẠI. - BÀI LUẬN TIẾNG ANH LUYỆN THI VIẾT IELTS

Tuyển tập các bài luận được bình chọn là hay và nội dung sát nhất với kỳ thi IELTS và TOEFL. Viết là 1 trong 4 kĩ năng quan trọng cần phải có đối với bất kì ai đang theo học tiếng Anh. Đặc biệt, những ai đang ôn luyện để thi Ielts.

Post Top Ad

TỨ ĐẠI MỸ NHÂN TRUNG HOA. ĐẸP NGHIÊNG NƯỚC NGHIÊNG THÀNH, KHUYNH ĐẢO MỘT THỜI ĐẠI.

Share This

TỨ ĐẠI MỸ NHÂN TRUNG HOA. ĐẸP NGHIÊNG NƯỚC NGHIÊNG THÀNH, KHUYNH ĐẢO MỘT THỜI ĐẠI.







KHI MỘT NỤ CƯỜI LÀM LỆCH BÁN CẦU THẾ GIỚI.


Lịch sử là bản giao hưởng của chiến tranh, chính trị, và con người. Có những bản anh hùng ca vang lên bởi tiếng kiếm va vào khiên, có những bản trường ca trỗi dậy bởi lời thề trên chiến mã. Nhưng cũng có những khúc dạo đầu thật nhẹ – là tiếng guốc lướt trên nền đá ẩm, là ánh mắt khẽ cúi của người thiếu nữ giữa cung đình lộng lẫy.


Trong hàng nghìn năm lịch sử Trung Hoa, có bốn bóng hồng khiến cả thời đại nghiêng ngả. Họ không phải nữ hoàng, không phải thủ lĩnh, không cầm quân ra trận, không cầm bút soạn chiếu chỉ. Nhưng mỗi bước đi của họ, mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười đều có thể làm thay đổi vận mệnh triều đại. Họ là Tứ Đại Mỹ Nhân Trung Hoa – được hậu thế xưng tụng bằng những danh xưng đẹp đến siêu thực: trầm ngư – lạc nhạn – bế nguyệt – tu hoa.


Vì sao một người phụ nữ lại có thể khiến vua quên giang sơn, khiến tướng quên thù hận, khiến sử sách từ đó rẽ hướng?

Vì sao cái đẹp – tưởng như vô hại – lại có thể trở thành mũi dao sắc nhất trong những ván cờ quyền lực?


Câu chuyện về Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền và Dương Quý Phi không đơn giản chỉ là những giai thoại sắc đẹp. Nó là sự hòa quyện giữa cái đẹp và chính trị, giữa tình yêu và lợi dụng, giữa bi kịch cá nhân và vận mệnh quốc gia.


Và để hiểu về họ – chúng ta không thể chỉ dừng ở câu chữ trong sử sách. Ta cần cảm nhận họ như những con người – với khát khao, với nỗi đau, với giấc mơ bị kẹt giữa những thế lực lớn lao vượt quá sự lựa chọn của chính họ.




TÂY THi. GIỌT LỆ GIẶT VẢI VÀ CẢ VƯƠNG TRIỀU NGHIÊNG NGẢ.


Ở làng Trư Lư ven dòng Cối Giang, thuộc nước Việt thời Xuân Thu, có một cô gái ngày ngày giặt vải bên sông. Cô không biết rằng chính gương mặt e ấp soi xuống mặt nước kia, một ngày kia sẽ làm thay đổi vận mệnh của hai quốc gia. Cô tên là Thi Di Quang, nhưng lịch sử gọi nàng là Tây Thi.


Tây Thi đẹp đến mức, theo truyền thuyết, khi nàng cúi xuống giặt vải, đàn cá trong sông vì thấy nhan sắc quá đỗi kiều diễm mà ngừng bơi, rồi lặn sâu xuống đáy nước. Từ đó, người đời gọi nàng bằng mỹ danh "Trầm Ngư" – vẻ đẹp khiến cá phải lặn. Nhưng cái đẹp ấy không chỉ được truyền tụng trong thơ ca, nó trở thành một phần trong mưu lược chính trị tàn khốc nhất thời bấy giờ: mỹ nhân kế.


Thời điểm ấy, Việt quốc bị đại bại dưới tay Ngô vương Phù Sai. Vua Việt là Câu Tiễn phải chịu nhục làm kẻ phục dịch, ăn phân nếm mật dưới trướng Phù Sai suốt ba năm trời. Nhưng Câu Tiễn không phải kẻ hèn. Ông nhẫn nhịn để chờ ngày phục quốc. Và để làm được điều đó, ông cần làm một điều mà ngay cả những kẻ gan dạ nhất cũng do dự: đánh vào lòng ham mê nữ sắc của Phù Sai.


Phạm Lãi, cận thần tâm phúc của Câu Tiễn, được giao trọng trách tìm một tuyệt sắc giai nhân để dâng cho Ngô vương. Và khi ông nhìn thấy Tây Thi, ông biết – đây chính là quân cờ cuối cùng. Nhưng trớ trêu thay, ông đã yêu nàng. Tình yêu của một người đàn ông từng trải, sâu nặng, đầy lý trí, và cũng đầy đau khổ. Bởi ông biết, dâng nàng cho kẻ thù là hi sinh cả trái tim mình.


Tây Thi chấp nhận. Có lẽ nàng cũng yêu Phạm Lãi. Nhưng nàng chọn đất nước. Trong im lặng, nàng trở thành người tình của Phù Sai – vị vua từng khiến cả Việt quốc quỳ gối. Nàng bước vào cung Ngô, mang vẻ đẹp như gió sớm đầu xuân, làm rúng động lòng người.


Phù Sai si mê nàng. Nàng đi đến đâu, ánh mắt Phù Sai dõi theo đến đó. Để chiều lòng nàng, ông xây cung điện tráng lệ, đài Cô Tô nguy nga, những buổi yến tiệc bất tận. Triều chính bị bỏ bê. Quân đội mục ruỗng. Đại thần trung nghĩa bị hãm hại, kẻ gian nịnh thăng chức.


Mỗi đêm Phù Sai chìm trong sắc đẹp của Tây Thi, là mỗi ngày quân Việt rèn gươm rèn giáo. Đến khi Phù Sai nhận ra thì đã quá muộn – nước Ngô bị đánh bại, vua tự sát, cơ nghiệp tan tành.


Tây Thi biến mất trong khói lửa. Có người nói nàng bị xử tử để giữ bí mật. Có người kể nàng bỏ trốn cùng Phạm Lãi, lênh đênh trên sông nước, sống đời ẩn dật, lấy tình yêu làm bến đỗ. Nhưng dù kết cục ra sao, hình bóng nàng vẫn lặng lẽ khắc vào lịch sử.


Người đời ngưỡng mộ sắc đẹp của nàng, nhưng lại gọi nàng là “hồng nhan họa thủy”. Thật không công bằng. Bởi nàng đâu chọn cuộc đời ấy. Nàng đâu cầu được làm vũ khí. Nàng chỉ là một người con gái – yêu một người đàn ông, sống trong một thời đại mà vẻ đẹp trở thành công cụ, và tình yêu phải nhường chỗ cho đại nghĩa.


Tây Thi là người mở đầu cho câu chuyện Tứ đại mỹ nhân – nhưng cũng là tấm gương cho bi kịch của tất cả: rằng cái đẹp, nếu bị chi phối bởi lòng tham và quyền lực, sẽ trở thành ngọn lửa thiêu đốt chính người sở hữu nó.




VƯƠNG CHIÊU QUÂN – MỘT NHAN SẮC VÀ CÁI GIÁ CỦA HÒA BÌNH.


Nếu Tây Thi là mỹ nhân khiến chiến tranh nổ ra, thì Vương Chiêu Quân lại là người dùng vẻ đẹp để kết thúc nó. Nàng không mang đến vong quốc, mà mang đến hòa bình. Không khuynh đảo một triều đại, mà nối liền hai nền văn minh vốn đối đầu hàng thế kỷ.


Vương Chiêu Quân sinh ra ở Tứ Xuyên, vào thời Tây Hán, trong một gia đình nho nhã. Nàng có sắc đẹp trời ban: khuôn mặt thanh tú, dáng người yêu kiều, đôi mắt như hồ thu ẩn chứa tâm hồn hiền hậu. Nhưng điều khiến nàng nổi bật không chỉ là nhan sắc, mà còn là khí chất thanh cao – một vẻ đẹp nội tâm thấm ra ngoài da thịt, khiến ai một lần gặp cũng không thể nào quên.


Khi được tuyển vào cung, nàng chỉ là một trong hàng ngàn cung nữ. Thời bấy giờ, muốn được vua để mắt đến, phải nhờ đến họa sĩ vẽ chân dung thật lộng lẫy để trình lên. Vương Chiêu Quân – với bản tính thanh liêm và tự trọng – không hối lộ họa sĩ. Và thế là, họa sĩ vẽ nàng thật xấu. Kết quả: nàng bị giam trong cung lạnh suốt nhiều năm, không được triệu kiến.


Cuộc đời tưởng chừng sẽ lặng lẽ trôi qua trong bóng tối, nếu không có một biến cố lớn: vua Hán muốn gả một người phụ nữ Hán sang Hung Nô để thiết lập hòa bình. Cuộc chiến giữa Hán và Hung Nô kéo dài đã quá lâu. Máu đổ. Người chết. Dân tình khổ sở. Giải pháp là hôn nhân chính trị – nhưng ai sẽ là người chấp nhận rời bỏ quê hương, gánh trên vai cả vận mệnh triều đình?


Cái tên được chọn: Vương Chiêu Quân.


Khi nàng bước ra khỏi cung, chuẩn bị lên đường sang Hung Nô, cả triều đình sửng sốt. Kể cả Hán Nguyên Đế. Bởi lẽ trước mặt họ là một tuyệt sắc giai nhân – đẹp đến mức đàn chim nhạn đang bay cũng sững lại rồi rơi xuống vì bị mê hoặc. Từ đó có điển tích “Lạc Nhạn” – vẻ đẹp khiến chim cũng rơi.


Vua hối hận, nhưng đã muộn. Lời hứa đã ban, sứ thần đã tới, lễ gả đã hoàn tất. Và Vương Chiêu Quân – mang theo vẻ đẹp và trái tim bất khuất – lên ngựa đi về phương Bắc, bước vào một cuộc đời chưa ai từng biết tới.


Hung Nô là vùng đất khắc nghiệt, khí hậu lạnh giá, dân cư du mục, phong tục xa lạ. Nhưng nàng không chỉ chịu đựng – nàng thích nghi. Nàng không chỉ sống – nàng tỏa sáng. Với sự dịu dàng và trí tuệ của mình, nàng trở thành người vợ hiền, người mẫu nghi trong lòng Thiền Vu Hô Hàn Tà.


Không chỉ vậy, nàng còn là nhà ngoại giao thầm lặng – giúp gắn kết hai dân tộc bằng tình yêu, bằng văn hóa, bằng sự cảm thông. Trong hơn 30 năm tại Hung Nô, dưới sự ảnh hưởng của nàng, chiến tranh giữa Hán – Hung Nô gần như chấm dứt. Hòa bình – thứ mà hàng triệu sinh linh cầu nguyện – đến từ một người con gái bị bỏ quên trong cung lạnh.


Khi chồng mất, triều đình Hung Nô yêu cầu nàng tái giá theo tục lệ. Vương Chiêu Quân – không còn là thiếu nữ – nhưng vẫn giữ nguyên cốt cách. Nàng viết thư về xin triều đình Hán cho phép trở về quê hương. Nhưng Hán triều – lạnh lùng như xưa – từ chối. Bởi nếu nàng về, khế ước hòa bình có thể tan biến.


Và thế là, nàng tiếp tục ở lại. Tiếp tục cống hiến. Tiếp tục sống một đời xa xứ, không vương miện, không vinh danh, nhưng sáng rực trong lòng dân Hung Nô.


Khi nàng qua đời, cả hai dân tộc đều tiếc thương. Người Hán tiếc vì đánh mất một báu vật. Người Hung Nô tiếc vì mất đi một nhịp cầu văn hóa. Nàng được chôn cất bên sông Đà Lặc, nơi gió thổi không ngừng, cỏ không bao giờ úa – như tấm lòng nàng vậy.


Lịch sử đặt cho nàng danh xưng "Mỹ nhân hòa bình". Nhưng nếu được quyền chọn lựa, liệu nàng có chọn sống đời làm dâu dị tộc? Hay nàng cũng khao khát một ngày được vua Hán gọi tên, được sống đúng với phẩm hạnh và sắc đẹp của mình?


Câu trả lời không ai biết. Nhưng có một điều chắc chắn: Vương Chiêu Quân không khuynh đảo một triều đại – nàng xoa dịu nó. Nàng không làm vua lụi tàn – nàng làm cả hai nước lặng đi để nghe tiếng hòa ca.


Nếu Tây Thi là con sóng ngầm âm ỉ chờ bùng lên, thì Vương Chiêu Quân là mặt hồ phẳng lặng, sâu sắc đến mức mọi người chỉ nhận ra tầm vóc khi nàng đã đi xa.





ĐIÊU THUYỀN – MỸ NHÂN TRONG VÁN CỜ LY GIÁN HAI CHA CON LỮ BỐ – ĐỔNG TRÁC


Nếu Tây Thi là quân cờ chiến lược, Vương Chiêu Quân là nhịp cầu hòa bình, thì Điêu Thuyền – nàng hiện lên như một bóng hồng u ẩn trong khói lửa triều chính, giữa thời kỳ rối ren và tàn khốc nhất của Đông Hán. Và khác với ba mỹ nhân còn lại – nàng là người duy nhất có thể không thật sự tồn tại.


Đúng vậy. Trong nhiều ghi chép lịch sử chính thống, cái tên "Điêu Thuyền" không hiện diện. Nhưng nàng lại sống mãi trong trí tưởng tượng và tâm thức của hàng triệu người yêu lịch sử, văn hóa Trung Hoa. Bởi vì có những nhân vật – dù là hư cấu – lại phản ánh sự thật sâu sắc hơn bất kỳ ghi chép nào.


Đông Hán đang rơi vào hỗn loạn. Sau cái chết của Hoàng đế Linh Đế, triều đình rơi vào tay quyền thần. Và nổi bật nhất trong số đó – chính là Đổng Trác. Với sự độc ác, tàn bạo và tham vọng vô độ, Đổng Trác thao túng triều đình như thể nhà vua chỉ là con rối. Hắn đưa con nuôi là Lữ Bố – một chiến tướng vô địch, mạnh mẽ như mãnh hổ – về làm tâm phúc bảo vệ, khiến lòng người trong triều vừa sợ hãi, vừa căm phẫn.


Vương Doãn – một trung thần cuối cùng còn giữ được lương tri, biết rằng nếu không lật đổ Đổng Trác, triều đình sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm trong máu. Nhưng lấy gì để hạ một kẻ có Lữ Bố bên cạnh? Lấy gì để khiến con hổ phản chủ?


Ông nghĩ ra một kế sách nguy hiểm nhất, độc địa nhất: mỹ nhân kế. Và trung tâm của kế đó – là Điêu Thuyền.


Nàng – theo tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa – là con nuôi của Vương Doãn. Người con gái ấy có nhan sắc được ví với vầng trăng mùa thu. Khi nàng đứng dưới ánh nguyệt, mặt trăng như cũng xấu hổ mà nép sau mây. Từ đó có điển tích “Bế Nguyệt” – vẻ đẹp khiến trăng phải ẩn.


Vương Doãn dàn dựng. Ông đưa nàng làm lễ thành thân với Đổng Trác, khiến hắn say mê. Cùng lúc đó, ông lại ngấm ngầm sắp đặt để nàng gặp gỡ Lữ Bố, khơi dậy mối tình cấm kỵ.


Lữ Bố – người từng quen với gươm đao, chưa từng run rẩy trước vạn quân – lại chao đảo trước một ánh mắt. Nàng không cần nói nhiều. Chỉ cần thở nhẹ, nghiêng đầu, và thở dài – Lữ Bố đã mất cả lý trí.


Tình yêu dần biến thành ghen tuông. Lòng trung thành bị thay thế bởi khao khát chiếm hữu. Và rồi, cái đêm định mệnh ấy – Lữ Bố giết Đổng Trác, kết thúc sự tàn ác, nhưng cũng mở ra một thời kỳ đẫm máu hơn: tam quốc phân tranh.


Điêu Thuyền – như một đóa hoa thắm – được tắm trong máu của hai người đàn ông mà nàng từng gọi là phu quân và tình nhân.


Sau đó, số phận nàng mịt mờ như sương sớm. Có người nói nàng được Lữ Bố giữ lại làm thê thiếp. Có người kể sau cái chết của Lữ Bố, nàng bị Quan Vũ xử tử vì nghi là "hồng nhan họa quốc". Một số tài liệu dân gian lại mô tả nàng bỏ trốn, sống ẩn danh nơi thôn dã, dùng vẻ đẹp năm xưa như một món nợ không ai dám chạm vào.


Nhưng câu hỏi thực sự là: Điêu Thuyền có thật sự tồn tại? Hay nàng chỉ là hóa thân của mỹ nhân kế – được hư cấu để tượng trưng cho một thứ quyền lực mềm nguy hiểm đến mức lật đổ cả triều đình?


Cho dù là ai, hình ảnh Điêu Thuyền vẫn hiện lên với ánh sáng và bóng tối đan xen. Nàng yêu hay chỉ giả vờ yêu? Nàng là nạn nhân hay đồng phạm? Nàng là mỹ nhân hay là sát thủ không dao?


Thật khó trả lời. Bởi vì đôi khi, một nụ cười của người phụ nữ trong bóng tối, lại có thể mạnh hơn ngàn vạn binh hùng tướng mạnh ngoài ánh sáng.


Điêu Thuyền – người đẹp khiến trăng khép mình – có thể chỉ là một cái tên trong truyện. Nhưng câu chuyện của nàng lại thật đến mức khiến lòng người vẫn còn day dứt hàng nghìn năm sau.



DƯƠNG QUÝ PHI – NGƯỜI PHỤ NỮ KHIẾN MỘT VỊ VUA PHẢI KHÓC TRONG ĐÊM MÃ NGÔI.


Nàng không xuất thân quyền quý. Nàng không bước vào cung đình như một phần trong kế sách quốc gia. Nhưng chỉ với một ánh mắt và một giọng hát, nàng khiến Đường Huyền Tông – vị hoàng đế từng trị vì một đế chế rực rỡ – phải đánh đổi cả thiên hạ.


Tên nàng là Dương Ngọc Hoàn – hậu thế gọi nàng là Dương Quý Phi.


Sinh ra trong một gia đình quan lại nhỏ, nàng từng là con dâu của vua, tức vợ của hoàng tử Lý Mạo. Nhưng dung nhan kiều diễm và tài nghệ ca múa đã khiến chính phụ hoàng của Lý Mạo – Đường Huyền Tông – phải xao động. Và thế là, chỉ trong một thời gian ngắn, nàng từ vị trí vợ của hoàng tử trở thành phi tần được vua sủng ái nhất.


Đường Huyền Tông đã từng là vị minh quân, từng đẩy triều đại nhà Đường lên đỉnh cao phồn thịnh. Nhưng từ ngày nàng bước vào hậu cung, cả triều đình dần đổi sắc. Vị vua già chìm trong ánh mắt đắm đuối, giọng nói ngọt ngào, điệu múa nhẹ như mây lướt của nàng. Ông say nàng như người say gió xuân, bỏ bê triều chính, sủng ái gia tộc họ Dương.


Và cũng từ đó, mầm họa nảy sinh.


Dương Quốc Trung – anh họ nàng – được nâng đỡ lên vị trí quyền lực, trở thành tể tướng. Y tham nhũng, kiêu ngạo, gây thù khắp nơi. Trong khi vua Đường mải mê đàn hát cùng Quý Phi, thì biên cương bất ổn, dân chúng lầm than. Cuối cùng, bi kịch nổ ra – loạn An Sử.


An Lộc Sơn – người từng là tướng tin cậy của triều đình – khởi binh tạo phản. Quân phản loạn như cơn bão quét ngang đất nước. Đường Huyền Tông phải bỏ kinh đô Trường An, chạy về Tây Thục. Đoàn người tản cư đi trong tuyệt vọng, giữa mùi máu và tro tàn.


Tại trạm Mã Ngôi, binh lính bất mãn, lòng dân dậy sóng. Tất cả đồng thanh đòi xử tử Dương Quý Phi và họ Dương – kẻ mà họ xem là nguyên nhân khiến triều đình suy sụp.


Đường Huyền Tông – người yêu nàng hơn cả giang sơn – đã quỳ gối xin tha. Nhưng quyền lực lúc ấy không còn nằm trong tay ông nữa.


Và thế là, trong cơn mưa lạnh, tại một vùng đất lạ, Dương Quý Phi bị ép thắt cổ tự vẫn. Không có lễ tang. Không có quan tài. Chỉ có tiếng khóc của một ông vua bạc nhược.

Ông đã mất nàng – người phụ nữ duy nhất làm ông quên mình là thiên tử.


Từ đó về sau, Đường Huyền Tông không còn là chính mình. Ông sống như một cái bóng – lặng lẽ, cô đơn, già nua, và tiếc nuối. Bài thơ “Trường Hận Ca” được viết nên từ nỗi đau đó – kể lại chuyện tình của một vị vua và một mỹ nhân khuynh thành, để rồi cả hai đều đánh mất nhau.


“Trên trời nguyện làm chim liền cánh,

Dưới đất nguyện làm cây liền cành…”




Dương Quý Phi – mỹ nhân có sắc đẹp “Tu Hoa” khiến hoa phải nép mình – không làm loạn, không mưu tính. Nàng chỉ yêu. Nhưng yêu sai thời điểm. Yêu một người không giữ được nàng. Yêu trong một triều đại rực rỡ mà mong manh như ánh chiều tà.


Nàng là minh chứng cho một bi kịch muôn thuở: khi tình yêu gặp phải chính trị, cái chết luôn đến sớm hơn những nụ hôn cuối.



TỨ ĐẠI MỸ NHÂN: NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG CHỌN SỐ PHẬN MÌNH.


Tây Thi – giặt vải bên sông, nhưng khuynh đảo cả nước Ngô.

Vương Chiêu Quân – không một lời oán, nhưng giữ trọn hòa bình cho hai dân tộc.

Điêu Thuyền – hoa trong gió loạn, biến tình yêu thành lưỡi dao sắc.

Dương Quý Phi – người khiến một đế vương vĩ đại phải khóc, rồi bạc trắng cả đầu trong cô độc.


Họ không chọn để trở thành biểu tượng. Nhưng lịch sử – và số phận – đã chọn họ.


Có người bảo họ là "hồng nhan họa thủy". Nhưng có thật vậy không? Phải chăng chính lòng tham, sự yếu kém và mê muội của những người đàn ông quyền lực mới khiến họ trở thành nạn nhân?


Tứ đại mỹ nhân – hơn cả những truyền thuyết về sắc đẹp – là những câu chuyện về bi kịch con người, về cái giá của sự lựa chọn, về ánh sáng và bóng tối trong trái tim nhân loại.


Và sau hàng nghìn năm, giữa vô vàn thay đổi, có một điều vẫn còn nguyên:

Vẻ đẹp – nếu không được bảo vệ và trân quý – có thể trở thành lưỡi dao sắc bén nhất làm đứt gãy cả một thời đại.



No comments:

Post a Comment

Post Bottom Ad

Pages