HAI MÃNH TƯỚNG THỜI TAM QUỐC BỊ LỊCH SỬ LÃNG QUÊN.
Trong lịch sử Tam Quốc – nơi binh đao phân tranh, nơi mà chỉ cần một thanh gươm sắc bén và ý chí kiên cường là có thể làm nên nghiệp lớn – người ta thường nhớ đến Quan Vũ với râu dài tuấn tú, Trương Phi với tiếng thét vang trời, hay Triệu Vân với trận Trường Bản kinh hồn.
Thế nhưng, dưới trướng Lưu Bị, vẫn còn đó hai mãnh tướng có sức mạnh và tài năng không hề thua kém, thậm chí còn có phần vượt trội, nhưng lại không được hưởng sự trọng dụng xứng đáng – Mã Siêu và Ngụy Diên.
Một người từng khiến Tào Tháo hồn phi phách tán, tung hoành trận mạc chẳng khác nào Lữ Bố tái thế.
Người kia, thân chinh trăm trận, giữ vững biên cương, mưu trí song toàn, nhưng cuối cùng lại chết tức tưởi bởi nghi kỵ.
Lịch sử có lẽ đã không công bằng với họ. Và nếu không có Tam Quốc Diễn Nghĩa, không ít người đã quên đi hai vị tướng tài này.
Vậy, Mã Siêu – Ngụy Diên là ai? Tài năng đến đâu? Vì sao họ không được trọng dụng đúng mức?
Chúng ta sẽ cùng đi sâu lý giải tất cả những điều ấy trong bài viết này.
---
1. Vị tướng khiến Tào Tháo run rẩy – Mã Siêu, Chiến Thần của Tây Lương
Gió thổi lồng lộng trên thảo nguyên Tây Lương. Bụi bay mịt mù theo vó ngựa cuốn lên từng đợt sóng mênh mông. Giữa đất trời ấy, có một thiếu niên cưỡi tuấn mã trắng như tuyết, tay cầm trường thương, ánh mắt sắc như dao. Chưa đầy hai mươi tuổi, chàng đã trở thành nỗi khiếp đảm của các bộ lạc Hung Nô phương Bắc. Người đời gọi chàng là Mã Mạnh Khởi – con trai của Mã Đằng, dòng dõi võ tướng, sinh ra để tung hoành giữa chiến trường khói lửa.
Nếu Lữ Bố được ví như mãnh hổ giữa rừng sâu, thì Mã Siêu là thần ưng của sa mạc – oai phong, dữ dội, tự do và khó khuất phục.
Khi nhà Hán suy tàn, thiên hạ đại loạn, các chư hầu khắp nơi nổi dậy xưng hùng. Tây Lương vốn xa xôi, binh mã tinh nhuệ, là vùng đất ít người dám động tới. Nhưng Tào Tháo – người đang thâu tóm triều đình – không thể bỏ qua hiểm họa này. Và thế là, trận Đồng Quan nổi tiếng đã diễn ra – nơi mà cả thiên hạ lần đầu tiên phải nhắc đến cái tên Mã Siêu với sự kinh hoàng và ngưỡng mộ.
---
Trận Đồng Quan – Khi Mã Siêu khiến Tào Tháo suýt mất mạng
Năm Kiến An thứ 16 (211), Tào Tháo đích thân thống lĩnh đại quân tiến đánh Tây Lương. Liên minh các chư hầu vùng này do Hàn Toa và Mã Siêu đứng đầu đã cản đường tại Đồng Quan.
Mã Siêu khi ấy mới 26 tuổi, nhưng uy danh đã vang khắp Tây Bắc. Trong trận chiến mở màn, ông mặc giáp bạc, cưỡi Xích Long mã, một mình xông vào trận doanh Tào Ngụy như cơn lốc. Trương Cáp, Hứa Chử, Nhạc Tiến đều bị ông đánh lui, thậm chí có lần Tào Tháo bị đuổi sát đến mức phải cắt râu, vứt áo choàng, cải trang thành lính để thoát chết.
Tào Tháo – kẻ nổi tiếng mưu lược và cứng rắn, cũng phải thốt lên:
“Mã Siêu oai phong như Lữ Bố thuở xưa! Nếu để hắn sống, hậu họa khôn lường.”
Lời khen ấy, xuất phát từ miệng người thâm hiểm như Tào Tháo, đã nói lên tất cả. Trong mắt ông, Mã Siêu chính là đối thủ có thể sánh ngang Lữ Bố – người từng khiến cả ba anh em Lưu Quan Trương hợp lực cũng chưa chắc đã thắng.
Nhưng cũng như Lữ Bố, Mã Siêu là tướng tài nhưng sinh không gặp thời, và cái tài ấy lại chính là điều khiến ông bị cô lập, nghi kỵ.
---
Mã Siêu đầu quân Lưu Bị – Chiến thần bị bỏ quên
Sau thất bại tại Đồng Quan, thế lực Tây Lương tan rã. Cha và em trai Mã Siêu bị giết, bản thân ông bị truy đuổi khắp nơi. Từ một thiếu niên lẫy lừng, ông trở thành kẻ cô độc, lang bạt giữa núi rừng, chỉ còn danh tiếng và một thanh trường thương giữ lấy niềm kiêu hãnh cuối cùng.
Thời thế thay đổi, Lưu Bị khi ấy đang xưng bá tại Ích Châu – vùng đất màu mỡ phía Tây. Biết rõ Mã Siêu là tướng tài, Gia Cát Lượng và Pháp Chính cùng khuyên Lưu Bị thu phục ông. Lưu Bị là người giỏi đối đãi nhân tâm, ông không trách việc xưa mà mở lòng đón nhận Mã Siêu, trao cho ông tước vị cao: “Tiền tướng quân” – đứng ngang hàng với Quan Vũ, Trương Phi.
Nhưng “vào được nhà không có nghĩa được bước vào lòng”. Dù được phong chức, nhưng trong lòng nhiều người thân cận của Lưu Bị, Mã Siêu mãi mãi vẫn là “người ngoài”, “cựu thù”. Quan Vũ vốn ngạo mạn, không phục Mã Siêu. Trương Phi thì nóng nảy, từng muốn tỷ thí với ông. Ngay cả Gia Cát Lượng cũng dè dặt, bởi Mã Siêu từng phản Tào, từng thất tín với nhiều liên minh.
Trong nội bộ Thục Hán, Mã Siêu trở thành ngọn lửa bị giam dưới tro tàn – sáng mà không được soi, mạnh mà không được đánh. Ông chỉ huy vài trận nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không được giao trọng trách lớn. Sự kiêu hãnh dần nhường chỗ cho trầm mặc. Chiến thần năm nào – kẻ từng khiến Tào Tháo vứt áo chạy dài – nay chỉ còn là một cái tên trên sổ quân công.
---
Một đời oanh liệt, kết thúc âm thầm
Mã Siêu mất năm 225, khi mới ngoài bốn mươi – độ tuổi sung sức nhất của đời binh nghiệp. Ông ra đi lặng lẽ, không chiến công cuối đời, không kèn trống vinh danh, không cả một hồi tiễn biệt trang trọng như Quan Vũ hay Triệu Vân sau này.
Lưu Bị phong ông làm “Định Viễn tướng quân”, ban thụy là “Uy Hầu” – một chút tưởng thưởng cho cả đời chinh chiến. Nhưng với Mã Siêu, có lẽ cái ông khao khát nhất không phải danh vọng, mà là một niềm tin trọn vẹn từ người mình phò tá.
Trong “Tam Quốc diễn nghĩa”, La Quán Trung mô tả Mã Siêu như một chiến thần bất kham, đánh đâu thắng đó, nhưng ít khi để ông được tỏa sáng như Quan Vũ, Trương Phi. Có lẽ, sự thiên lệch đó phản ánh đúng lịch sử – rằng trong hàng ngũ của Lưu Bị, Mã Siêu là mãnh tướng có thực lực nhưng không có vị trí tương xứng.
---
2. Ngụy Diên – Một kỳ tài bị hiểu lầm
Nếu Mã Siêu là ngọn núi cao bị sương mù che phủ, thì Ngụy Diên lại là con rồng lẩn khuất dưới làn nước đục. Là người trung nghĩa nhưng bị nghi kỵ, là người tài năng nhưng lại bị lãng quên – cả đời ông là chuỗi ngày cống hiến không ngơi nghỉ, để rồi kết thúc bằng một cái chết oan uổng, bi thảm nhất trong lịch sử Thục Hán.
Ngụy Diên xuất thân không cao quý, nhưng từng là một võ sĩ kiệt xuất phục vụ dưới trướng Lưu Bị từ thời ở Kinh Châu. Khi Lưu Bị tiến vào Thục, ông theo phò tá và được giao giữ trọng trách trấn thủ Hán Trung – vùng đất hiểm yếu, cửa ngõ của Thục quốc.
Trên chiến trường, Ngụy Diên không thua kém bất kỳ ai. Ông từng đánh tan quân Tào, phá vòng vây, chém tướng đoạt trại, cứu viện nhanh như gió. Khi Gia Cát Lượng Bắc phạt, Ngụy Diên luôn là tướng tiên phong, lập chiến công rực rỡ.
Nhưng điều khiến người ta phải ngạc nhiên là: tại sao một người tài như vậy, lại không được Gia Cát Lượng tin dùng?
---
Tài năng bị phủ bóng – Mối hiềm khích giữa Ngụy Diên và triều đình Thục Hán
Trong quân đội Thục Hán, Ngụy Diên là một tồn tại đặc biệt. Ông không giống Quan Vũ trung nghĩa một cách giáo điều, không như Triệu Vân trầm ổn điềm đạm, cũng không như Hoàng Trung khiêm nhường ẩn nhẫn. Ngụy Diên là mẫu người bộc trực, thẳng thắn đến mức... khó chịu trong mắt kẻ quyền thế.
Tính khí cương trực của ông khiến ông xung đột với nhiều tướng lĩnh khác, đặc biệt là Dương Nghi – cận thần thân tín của Gia Cát Lượng. Ngay cả Gia Cát, vốn là người ôn hòa, mưu lược trăm đường, cũng không ít lần phiền lòng bởi sự bộc trực và "ngông cuồng" của Ngụy Diên.
Ngụy Diên từng có lần nói thẳng với Khổng Minh:
> “Nếu Thừa tướng không tin ta, sao còn dùng ta? Còn nếu tin ta, sao không trao đại sự?”
Lời nói ấy nghe có vẻ ngạo mạn, nhưng xét kỹ, lại là tiếng lòng của một người tài nhưng không được tin dùng trọn vẹn.
Trong mỗi chiến dịch Bắc phạt, Ngụy Diên luôn xung phong đi trước. Khi quân Thục lâm vào thế khó, chính ông là người dùng kỳ binh mở đường rút lui. Khi cần tướng giữ trấn Hán Trung – vùng hiểm yếu sát ranh địa phận Tào Ngụy – Gia Cát Lượng vẫn giao cho Ngụy Diên. Điều ấy chứng minh rằng, Khổng Minh biết rõ tài năng của ông, nhưng trong lòng vẫn luôn lấn cấn một điều gì đó – có thể là xuất thân, là cá tính, hoặc là trực giác chính trị dè chừng một kẻ quá mạnh mà không nằm trong vòng kiểm soát.
---
Cái chết đầy oan khuất – Khi người tài bị chôn sống bởi nghi kỵ
Năm 234, sau chiến dịch Bắc phạt cuối cùng, Gia Cát Lượng qua đời tại Ngũ Trượng Nguyên. Trước khi mất, ông để lại di chiếu, trao đại sự cho Dương Nghi – kẻ đã có mâu thuẫn sâu sắc với Ngụy Diên. Và cũng từ đây, bi kịch của một tướng tài bắt đầu.
Khi tin Gia Cát Lượng qua đời chưa đến nơi, Ngụy Diên chủ động rút quân về bảo vệ hậu phương. Nhưng hành động này lại bị Dương Nghi vu là “mưu phản”, “không tuân quân lệnh”. Trong một triều đình đã có định kiến sẵn, lời cáo buộc ấy như nhát dao đâm vào danh dự của Ngụy Diên.
Ông tức giận, nhưng vẫn giữ vững phẩm hạnh, không hề làm phản. Trái lại, ông viết thư minh oan, chứng minh mình hành động vì lợi ích quốc gia, nhưng tất cả đều bị bóp méo bởi thế lực đang muốn loại trừ ông.
Kết cục, Ngụy Diên bị lệnh xử tử bởi chính người từng cùng vào sinh ra tử – Mã Đại, một kẻ không cùng tầng lớp và quyền lực nhưng lại được chọn làm đao phủ.
Khi đầu Ngụy Diên rơi xuống, không chỉ là sự kết thúc của một võ tướng kiệt xuất, mà còn là sự sụp đổ của công lý trong nội bộ Thục Hán. Người ta không giết ông vì tội, mà vì sợ tài. Không giết vì phản, mà vì ông quá thật lòng, quá thẳng thắn.
---
Hai số phận – Một bị quên lãng, một bị diệt trừ
Mã Siêu – chiến thần của Tây Lương – cả đời chinh chiến, từng khiến Tào Tháo phải rụng râu chạy loạn, nhưng cuối cùng lại chết âm thầm nơi đất Thục, không kèn trống, không biên niên rực rỡ.
Ngụy Diên – người mở đường Bắc phạt, trấn giữ Hán Trung suốt nhiều năm, bị xử tử bởi một bản cáo trạng thiếu công bằng, không một ai đứng ra minh oan, thậm chí bị hậu thế vùi dập.
Hai con người ấy, tưởng như trái ngược: một hào hoa kiêu hùng, một trực ngôn nóng nảy. Nhưng họ lại giống nhau ở một điểm: đều là thiên tài bị bóp nghẹt bởi cái bóng của chính trị, bị giam hãm bởi định kiến và quyền lực.
Lịch sử đã không trao cho họ sự công bằng. Nhưng thời gian thì khác – nó khiến hậu thế phải nhìn lại, để thấy rằng, có những người sinh ra không để được vinh danh, mà để thử thách lương tri của cả một thời đại.
---
Lời kết – Khi ánh sáng bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian
Lịch sử vốn dĩ không phải lúc nào cũng là tấm gương soi tỏ sự thật. Có khi, nó chỉ là những mảnh ghép được sắp xếp theo ý muốn của người cầm bút, của quyền lực đương thời, hoặc của định kiến kéo dài qua thế kỷ.
Trong mạch truyện của Tam Quốc, người ta nhắc nhiều đến Quan Vũ – trung nghĩa một đời; Trương Phi – dũng mãnh như mãnh hổ; Triệu Vân – khiêm tốn trung thành; Gia Cát Lượng – thần cơ diệu toán. Nhưng ít ai nhớ rằng, giữa những cái tên chói lọi ấy, có hai ngọn lửa bị gió thời cuộc thổi tắt: Mã Siêu và Ngụy Diên.
Họ không chết vì chiến bại. Họ không gục vì địch thủ. Họ gục vì lòng người – vì sự dè chừng, đố kỵ, nghi kỵ và cả sự bạc bẽo trong nội bộ quyền lực. Sự thật đau lòng nhất trong lịch sử chính là: tài năng không đi cùng vị trí xứng đáng, mà đi cùng sự cô đơn.
Mã Siêu – dũng tướng khiến Tào Tháo thót tim, lẽ ra phải là cột trụ trong quân Thục, nhưng lại bị đẩy lùi dần khỏi chiến lược quốc gia. Cái chết của ông chẳng khác nào một vết nhơ của thời cuộc – một người hùng cô độc chết trong lặng lẽ.
Ngụy Diên – bậc kỳ tài mang trong mình niềm kiêu hãnh và lửa nhiệt thành, cuối cùng chết vì một bản cáo buộc vô căn cứ. Tên ông bị bôi nhọ, hình ảnh bị bẻ cong, và phải mất hàng thế kỷ sau, người đời mới bắt đầu đặt câu hỏi: “Phải chăng ta đã quá bất công với một người như thế?”
---
Lời nhắn gửi từ lịch sử – Đừng để ánh sáng lặng thầm lụi tắt
Người xưa nói: “Dụng nhân như dụng mộc, không chọn khúc cong thì sẽ mất đi cái cầu vững chãi.” Mã Siêu và Ngụy Diên là hai khúc gỗ cong – khó bảo, khó thuần, nhưng nếu biết dùng, có thể trở thành cây cầu vững chắc bắc ngang dòng thời loạn.
Nhưng Lưu Bị không dám trao quyền. Gia Cát Lượng không dám đặt niềm tin. Và hậu thế cũng không dám nhìn nhận lại, cho đến khi lớp bụi lịch sử quá dày che khuất sự thật.
Câu chuyện về họ không chỉ là bi kịch của hai cá nhân, mà là bi kịch chung của những thiên tài sống không gặp thời. Họ là tiếng vang giữa núi cao mà không ai hồi đáp, là tia chớp rạch trời nhưng lại bị quên lãng sau cơn mưa.
Thế nên, mỗi lần nhắc đến Mã Siêu hay Ngụy Diên, hãy nhớ rằng: lịch sử không chỉ cần những người chiến thắng, mà còn cần những kẻ chịu thiệt để soi rọi lương tâm của thời đại.
No comments:
Post a Comment