Trong suốt cuộc đời chinh chiến, Tào Tháo nổi danh là người “biết nhìn người, biết dùng người”. Nhưng ngay cả thiên tài như ông cũng có những tiếc nuối lớn: bốn mãnh tướng võ nghệ vô song mà ông cả đời khao khát có được – nhưng mãi mãi không thể sở hữu.
Ai là người khiến Tào Tháo suýt mất mạng chỉ trong gang tấc?
Ai là người “trung như sắt”, dù được trọng thưởng vẫn quyết một lòng không phản chủ?
Và ai là võ thần Tam Quốc, chỉ cần vung đao một nhát là thay đổi cả cục diện chiến trường?
Hãy cùng khám phá Top 4 mãnh tướng khiến Tào Tháo vừa ngưỡng mộ – vừa bất lực!
TÀO THÁO VÀ KHÁT VỌNG THU PHỤC ANH HÙNG.
Trong làn sương mờ của loạn thế cuối đời Đông Hán, giữa tiếng vó ngựa dồn dập của những đạo quân chư hầu, có một người đã bước lên đài lịch sử với ánh mắt sắc sảo, tâm cơ thâm sâu và trí tuệ hiếm ai sánh kịp – Tào Tháo.
Người đời nhớ đến ông như một nhà chính trị tàn nhẫn, một quân phiệt máu lạnh, nhưng cũng không thể phủ nhận: ông là một thiên tài thực sự trong việc dùng người và nhìn người.
Tào Tháo từng nói: “Anh hùng thiên hạ, chỉ có Tào Tháo ta và Lưu Bị mà thôi.” Một câu nói ngạo nghễ, nhưng không phải không có lý. Ông không chỉ dám nghĩ, dám làm, mà còn có một khát vọng lớn hơn tất cả – thu phục anh hùng, gom hết tài năng thiên hạ về dưới trướng của mình.
Thế nhưng, có những người, dẫu biết họ là bậc kỳ tài, dẫu muốn thu phục đến mấy, Tào Tháo cũng đành bất lực. Có những vị tướng, võ nghệ siêu quần, chí khí kiên trung, mà Tào Tháo dù có quyền, có mưu, có thế, cũng không thể khiến họ cúi đầu quy phục.
Trong hành trình thống nhất thiên hạ của mình, Tào Tháo từng khao khát thu phục bốn mãnh tướng võ công tuyệt đỉnh – những người mà chỉ cần một trong số họ chịu hàng, cục diện Tam Quốc có thể đã rất khác.
Họ là ai?
Tại sao Tào Tháo lại đánh giá họ cao đến thế?
Và lý do gì khiến những con người ấy thà chết chứ không thờ hai chủ?
---
MÃNH TƯỚNG THỨ 4 – HOÀNG TRUNG: LÃO TƯỚNG THÉP, MỘT NHÁT CHÉM KHIẾN TÀO THÁO PHẢI KINH HÃI RÚT QUÂN
Trong danh sách những võ tướng mà Tào Tháo khao khát thu phục, có một cái tên không ồn ào, không được tiểu thuyết tô vẽ quá nhiều như Quan Vũ hay Lữ Bố, nhưng lại khiến Tào Tháo phải thay đổi cả chiến lược sau một trận đánh. Người ấy chính là Hoàng Trung – lão tướng trăm trận trăm thắng, càng già càng bén lưỡi gươm.
Khác với hình mẫu tướng trẻ khỏe xông pha, Hoàng Trung xuất hiện trên chiến trường với mái tóc bạc phơ, thân hình lão niên, nhưng từng đường gươm, nhát kiếm đều sắc bén như rồng lượn. Đặc biệt, ông sở hữu kỹ năng bắn cung trăm phát trăm trúng, tiếng tăm từ thời còn phục vụ dưới trướng Lưu Biểu.
Thế nhưng chỉ đến khi về với Lưu Bị, và đặc biệt là trong trận chiến Hán Trung, cái tên Hoàng Trung mới thật sự khiến Tào Tháo phải giật mình sợ hãi.
---
Trận Định Quân Sơn – một nhát chém đổi cả cục diện
Năm 219, Tào Tháo đích thân dẫn quân đánh vào Hán Trung. Phía Thục Hán, Hoàng Trung khi ấy đã ngoài 60 tuổi, nhưng vẫn được giao nhiệm vụ tiên phong.
Đứng trước tướng trẻ khỏe của Tào là Hạ Hầu Uyên – một người họ hàng thân tín của Tào Tháo, lại là danh tướng trận mạc dày dạn – ai cũng nghĩ Hoàng Trung khó địch nổi. Nhưng không!
Giữa lúc Tào quân sơ hở, Hoàng Trung dẫn quân đánh úp, đích thân chém chết Hạ Hầu Uyên chỉ trong một chiêu, khiến toàn bộ doanh trại của Tào tan vỡ trong hoảng loạn.
Tin dữ truyền về đại bản doanh, Tào Tháo sững sờ. Ông mất đi một tướng giỏi, một mắt xích quan trọng trong thế trận Hán Trung. Ngay trong đêm, Tào Tháo lệnh rút quân, từ bỏ toàn bộ dã tâm chiếm Hán Trung, dù lúc đó vẫn còn lực lượng mạnh.
Sau này, Tào Tháo từng nói với Tuân Úc:
“Không ngờ... một lão tướng cũng có thể chém gãy cả sống lưng đại quân.”
---
Người Tào Tháo muốn có, nhưng biết rằng không thể giữ
Tào Tháo từng cử sứ giả dò la, ngỏ ý chiêu dụ Hoàng Trung, hứa phong hậu tước, ban thưởng đất đai. Nhưng ông từ chối. Không phải vì Lưu Bị ban ơn nhiều hơn – mà vì ông tin vào chính nghĩa.
Hoàng Trung từng nói:
“Tào Tháo dụng binh giỏi, nhưng lòng nhân chưa đủ. Lưu Huyền Đức tuy chưa mạnh, nhưng là người biết dùng người, lại có tâm với bá tánh.”
Với một người như Tào Tháo – giỏi thuyết phục, giỏi bày mưu – điều khiến ông bất lực không phải là trận thua, mà là khi gặp một người mà tài có, chí có, tuổi cao mà lòng trung còn cao hơn cả trời.
---
Tào Tháo không nói thêm. Ông chỉ lặng lẽ thở dài:
“Một nhát chém ấy… không chỉ giết Hạ Hầu Uyên, mà còn chém luôn cả tham vọng của ta ở Tây Thục.”
---
MÃNH TƯỚNG THỨ 3 – TRIỆU VÂN: BÓNG KIẾM LẶNG LẼ, TRUNG NGHĨA ĐẾN CÙNG.
Triệu Tử Long – hay còn gọi là Triệu Vân, là một mãnh tướng lừng danh dưới trướng Lưu Bị. So với Quan Vũ, Trương Phi – những người hào sảng, oai phong – Triệu Vân lại mang khí chất khác biệt: trầm tĩnh, chuẩn mực, trung thành như thép và hành động như gió lốc.
Cuộc đời của ông là bản hùng ca không lời, nhưng lay động lòng người. Từng một mình cưỡi ngựa phá vòng vây, cứu A Đẩu – con trai Lưu Bị – thoát khỏi tay Tào quân trong trận Trường Bản. Một thân một ngựa, lao vào giữa hàng vạn quân, giết tướng đoạt cờ, tay trái ôm ấu chúa, tay phải vung thương… khiến ngay cả kẻ địch cũng phải khâm phục.
Tào Tháo lúc ấy đứng trên đài quan sát, mắt không rời bóng áo giáp trắng tung hoành giữa biển người. Ông không hề ra lệnh bắn tên, không hề điều quân chặn đường, chỉ lặng lẽ nói một câu:
“Tướng quân này nếu sống được, sau này tất là họa lớn cho ta.”
Khi hay tin đó là Triệu Vân – tướng của Lưu Bị – Tào Tháo thở dài: “Giá như hắn là người của ta...”
Thế nhưng Triệu Vân không phải người dễ lay chuyển. Tào Tháo từng ra giá cao, hứa phong tước trọng, nhưng Triệu Vân thẳng thừng từ chối. Với ông, “chủ tướng có thể nghèo khó, nhưng nghĩa khí không thể rời bỏ”. Cả đời, ông chỉ biết một chữ “Trung”.
Tào Tháo thất vọng, nhưng cũng không thể giận. Bởi ông biết, một kẻ như Triệu Vân – trung thành với Lưu Bị, tận tụy với dân – là người chỉ có thể kính trọng, không thể ép buộc.
---
MÃNH TƯỚNG THỨ 2 – ĐIÊU TƯỚNG NHƯ THẦN: ĐIỂN VI – KẺ KHIẾN TÀO THÁO SUÝT MẤT MẠNG TẠI QUAN ĐỘ
Trong số những mãnh tướng khiến Tào Tháo phải nể sợ, có một người từng làm cả đại quân Tào Tháo khiếp đảm, bản thân Tào Tháo thì suýt chết ngay trên chiến trường nếu không may mắn được cứu – Điển Vi.
Thế nhưng không phải Điển Vi là tướng của Tào Tháo – mà là kẻ đã suýt giết chết ông: Nhạc Tiến, hay còn gọi là Nhạc Nghĩa, phó tướng của Viên Thiệu trong trận Quan Độ. Nhưng không – đó chưa phải người chúng ta nói tới. Nhân vật thứ hai trong danh sách này – chính là Điển Vi – một mãnh tướng lẫy lừng với thân hình vạm vỡ, sức mạnh vô song và lòng trung nghĩa tuyệt đối.
Vậy vì sao một người đã là thuộc hạ của Tào Tháo lại nằm trong danh sách "mãi mãi không thu phục được"?
Câu chuyện bắt đầu từ chính sự trung nghĩa đến mức đáng sợ của Điển Vi.
Ông từng là thuộc hạ của Hạ Hầu Đôn, sau được tiến cử lên Tào Tháo nhờ chiến công lớn. Nhưng khi ấy, Tào Tháo chưa thật sự tin tưởng ông – cho đến một lần, khi quân Lữ Bố đánh úp, Tào Tháo bị rơi vào tình thế nguy hiểm.
Giữa đêm tối, mưa gió và tiếng binh khí vang trời, một bóng người như thiên thần hộ mệnh lao vào giữa đám loạn quân, hét lớn:
“Tào công đâu? Có Điển Vi ở đây!”
Ông một mình giết hàng chục tên địch, dùng thân mình làm lá chắn cho Tào Tháo rút lui. Mũi tên cắm vào vai, lưng rách nát vì kiếm địch, nhưng ông vẫn gồng mình giữ chặt lối thoát cho chủ soái.
Tào Tháo lúc ấy, không nói nên lời. Một người như ông – giỏi tính kế, nghi kỵ cao – lần đầu tiên biết thế nào là trung thần tận trung quên mình vì chủ.
Từ đó, ông luôn muốn “thâu phục trọn vẹn” con người này. Nhưng với Điển Vi, sự tận trung không phải vì địa vị, cũng chẳng vì ân sủng. Ông từng nói:
“Nếu có một ngày Tào công làm điều trái đạo, ta sẽ rút kiếm mà chết theo. Không thờ người gian.”
Lời nói ấy khiến Tào Tháo giật mình. Ông hiểu: Điển Vi không phải kẻ dễ điều khiển. Trung, nhưng không mù quáng. Giỏi, nhưng không xu nịnh. Và chính điều đó khiến ông muốn thu phục hoàn toàn trái tim của Điển Vi – nhưng mãi mãi không thể.
Bởi Điển Vi chỉ theo đạo lý, không theo quyền lực.
Cái chết của Điển Vi cũng đầy bi tráng: trong trận đánh với Mã Siêu và Hàn Toại, ông đã chiến đấu như một vị thần, cuối cùng ngã xuống sau khi bảo vệ Tào Tháo lần cuối. Tào Tháo khóc, không phải vì mất một tướng giỏi, mà vì mất một người mà ông chưa từng thực sự sở hữu.
---
MÃNH TƯỚNG SỐ 1 – LÃ BỐ: VÕ THẦN TAM QUỐC, CẢ ĐỜI TÀO THÁO MONG THU PHỤC NHƯNG MÃI MÃI CHỈ LÀ GIẤC MƠ
Nếu nói về võ công tuyệt đỉnh, không ai trong Tam Quốc có thể vượt qua được cái tên LÃ BỐ.
Không phải ngẫu nhiên mà hậu thế tôn ông là "Chiến Thần – Võ Thánh". Trong truyện Tam Quốc diễn nghĩa cũng như sử liệu, Lã Bố được miêu tả là:
“Sức mạnh địch vạn người, bắn tên trăm phát trăm trúng, cưỡi ngựa như bay, giết người như chém cỏ.”
Chỉ cần nhắc đến cái tên Lã Bố, quân sĩ địch đã run rẩy. Binh tướng từng nói: “Gặp Lã Bố ngoài trận, có ba phần đã chết hai.”
Tào Tháo – một người giỏi nhìn người, chưa từng khuất phục ai ngoài chính bản thân mình – lại cả đời mong muốn thu phục được Lã Bố.
Ông từng nói với Hạ Hầu Đôn:
“Nếu Lã Bố chịu quy hàng, đặt dưới trướng ta… thiên hạ có ngày định.”
Nhưng Lã Bố là một con hổ khó thuần. Võ dũng cao, lòng kiêu ngạo càng lớn. Ông từng giết cha nuôi là Đinh Nguyên để theo Đổng Trác, rồi sau lại giết cả Đổng Trác để đoạt quyền.
Lòng trung của Lã Bố luôn là dấu hỏi lớn trong thiên hạ, và chính điều đó khiến Tào Tháo vừa khao khát, vừa e dè.
Cuộc đối đầu giữa hai người chạm đỉnh trong trận Hạ Bì – nơi Lã Bố cố thủ trong thành, còn Tào Tháo dẫn quân vây hãm. Dù thế lực suy yếu, nhưng chỉ cần Lã Bố xuất trận, quân Tào như bị xé toang. Đích thân Tào Tháo từng phải né tránh mỗi khi Lã Bố ra trận, bởi ông hiểu: nếu để bị hắn giáp mặt, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, nhờ sự phản bội từ thuộc hạ của Lã Bố – Trương Liêu và Tống Hiến – Tào Tháo chiếm được thành, bắt sống Lã Bố.
Đây là khoảnh khắc lịch sử.
Lã Bố, bị trói lại bằng dây thừng, nhìn Tào Tháo với ánh mắt không khuất phục. Nhưng trong giây lát, ông đổi giọng, ngẩng cao đầu nói:
“Tào công, ta nguyện quy hàng. Tướng như ta, chẳng lẽ không đáng được dùng?”
Phía sau là Lưu Bị, người lặng lẽ lắc đầu, nhắc Tào Tháo: “Người này phản Đinh Nguyên, phản Đổng Trác, sau này sao không phản Tào công?”
Tào Tháo im lặng, ánh mắt nhìn sâu vào con người đang quỳ kia.
Tài năng – có.
Võ nghệ – tuyệt đỉnh.
Dũng khí – vô song.
Nhưng...
Không thể trung. Không thể tin.
Và rồi, chỉ với một câu nói, Tào Tháo đặt dấu chấm hết cho giấc mơ thu phục Võ Thần Tam Quốc:
“Mang đi chém!”
Lã Bố trừng mắt: “Hối không? Tào công sẽ hối hận!”
Nhưng Tào Tháo không quay đầu lại.
Ngày Lã Bố chết, gió Hạ Bì gào thét. Một anh hùng rơi đầu. Một giấc mộng thu phục dở dang.
Tào Tháo sau này từng than thở:
“Nếu ta có Lã Bố, thiên hạ đã định từ lâu.”
Nhưng cũng chính ông biết, Lã Bố là ngọn lửa – rực rỡ, nhưng không thể nắm giữ.
---
ANH HÙNG KHÔNG THỂ TRÓI BUỘC
Suốt cuộc đời chinh chiến, Tào Tháo đã chiêu mộ hàng trăm tướng sĩ, từ Trương Liêu, Hứa Chử đến Tào Nhân, Tào Hồng… Nhưng có những người, dù tài năng đến mấy, ông vẫn mãi mãi chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng vọng.
Triệu Vân, bạch mã anh hùng, một thân một kiếm giữ trọn chữ trung.
Điển Vi, người hộ giá bất chấp tính mạng, nhưng chỉ tận trung với đạo nghĩa.
Lã Bố, võ thánh trời sinh, nhưng lòng dạ khó đoán – khiến Tào Tháo tiếc nuối suốt đời.
Hoàng Trung, lão tướng giết tướng trong một chiêu, chặt đứt cả dã tâm Hán Trung.
Và sau tất cả, Tào Tháo cũng hiểu ra chân lý:
“Không phải người giỏi nhất mới đáng quý nhất… mà là người có thể thật lòng vì mình.”
Trong chiến trường Tam Quốc đẫm máu, có những người không bao giờ khuất phục quyền lực. Họ sống bằng khí tiết, chết cũng bằng danh dự.
Tào Tháo có thiên hạ – nhưng không có được những con người ấy.
No comments:
Post a Comment