HỨA CHỬ – HỔ TƯỚNG KHỎE NHẤT TAM QUỐC, MỘT NGƯỜI ĐÁNG GIÁ NGÀN QUÂN.
GÃ TRAI VÙNG DÃ NGOẠI VÀ CƠ DUYÊN VỚI TÀO THÁO.
Nếu hỏi rằng: Ai là người khỏe nhất Tam Quốc?
Không phải Lữ Bố tung hoành trên chiến mã Xích Thố.
Không phải Trương Phi hét một tiếng dọa tan hồn ba vạn quân.
Cũng không phải Mã Siêu dũng mãnh khiến cả thiên hạ khiếp vía.
Mà chính là Hứa Chử – người đàn ông đến từ vùng quê Dĩnh Xuyên, chẳng nói nhiều, không khoe khoang, nhưng mỗi lần ra trận là quân thù tan vỡ, chiến trường rung chuyển.
Hứa Chử, tên tự là Trọng Khang (許褚 重亢), là người quận Nam Dương, thuộc vùng Dĩnh Xuyên xưa. Sinh ra trong một gia đình nông dân, Hứa Chử không có dòng dõi quý tộc, không văn chương chữ nghĩa, nhưng từ nhỏ đã nổi danh khắp vùng vì… quá khỏe. Có những câu chuyện dân gian kể rằng khi mới lên mười mấy tuổi, cậu bé Hứa Chử đã có thể vác một bao ngũ cốc nặng hàng trăm cân đi cả chục dặm đường mà không nghỉ, hoặc tay không đánh chết trâu điên, làm dân làng nửa tin nửa sợ.
Người ta kể rằng: "Hứa Chử khỏe đến mức, một khi ông ta đã nắm thứ gì trong tay, thì dù là trời sập cũng không buông."
Chính cái khí chất mạnh mẽ, vững như núi Thái Sơn ấy khiến cho không ít kẻ đến khiêu khích đều phải… sợ chạy mất dép.
Nhưng mãi đến tận khi đại loạn Tam Quốc xảy ra, Hứa Chử mới thực sự có đất dụng võ. Khi Tào Tháo dẫn quân chinh phạt vùng Dĩnh Xuyên, ông tình cờ nghe danh một người dân trong vùng từng tay không đánh tan cả bọn cướp, bảo vệ làng xóm mà không cần ai trợ giúp. Hào hứng, Tào Tháo cho gọi người đó đến. Và thế là Hứa Chử – một gã trai lực điền, ít nói nhưng ánh mắt sắc lạnh – xuất hiện trước mặt nhà chính trị, nhà quân sự thiên tài của thời loạn thế.
Tào Tháo chỉ nhìn ông vài phút, đã gật đầu:
– “Ngươi chính là mãnh tướng mà ta cần!”
Và như định mệnh, kể từ đó, cuộc đời của Hứa Chử rẽ sang một hướng hoàn toàn mới.
TRUNG THẦN THẦM LẶNG – KHI SỨC MẠNH ĐI KÈM LÒNG TRUNG KIÊN.
Không giống Trương Phi nóng nảy, không như Lữ Bố tráo trở, Hứa Chử là người trung thành tuyệt đối. Từ khi đi theo Tào Tháo đến cuối đời, ông chưa từng một lần phản chủ, chưa từng do dự khi xông pha nơi hiểm địa để bảo vệ người mà mình trung thành.
Tào Tháo nhiều lần tâm sự với các mưu sĩ:
“Ta có nhiều tướng, có người giỏi bày mưu, có người thiện cung kiếm, nhưng chỉ có Hứa Chử là ta yên tâm gửi gắm mạng sống nơi trận mạc.”
Chẳng phải ngẫu nhiên mà Hứa Chử được Tào Tháo giao cho chức Hộ giá trung quân – chức vụ bảo vệ chính bản thân chúa công. Trong trận Quan Độ nổi tiếng, khi Tào Tháo bất ngờ bị quân Viên Thiệu đánh úp, đội quân lạc tán, các tướng không kịp tiếp ứng, chỉ còn Hứa Chử bọc hậu.
Ông đã cởi áo ngoài che cho Tào Tháo, tay vung đại đao, một mình giết hàng chục tên địch, mở đường máu đưa chủ tướng thoát khỏi vòng vây. Sau khi an toàn, ông mới quay lại tìm ngựa, thu dọn chiến trường. Một hành động vừa bản lĩnh vừa tận tụy, khiến Tào Tháo cảm động vô cùng.
Trong một mùa đông khắc nghiệt ở Hà Bắc, Tào Tháo bị cảm lạnh, rét run người, Hứa Chử không chút do dự, cởi ngay áo lông của mình khoác cho chủ, còn dùng thân mình chắn gió rét. Ông chịu lạnh suốt đêm, không một lời than vãn. Tình nghĩa ấy, có mấy ai trong loạn thế làm được?
TRẬN CHIẾN KINH THIÊN VỚI MÃ SIÊU – CUỘC ĐỤNG ĐỘ CỦA HAI MÃNH TƯỚNG.
Trong số những trận đấu tay đôi nổi tiếng thời Tam Quốc, có một trận được người đời truyền tụng mãi không quên: cuộc đọ sức giữa Hứa Chử và Mã Siêu – một trận chiến giữa hai mãnh tướng hàng đầu thiên hạ.
Bối cảnh là khi Mã Siêu dẫn quân Tây Lương hợp sức cùng Hàn Toại, phát động cuộc tấn công Tào Tháo nhằm báo thù cho cha là Mã Đằng. Trận chiến này không chỉ là một trận chiến chính trị, mà còn là nơi các anh hùng thi triển tài năng thực chiến.
Trong một trận giao tranh lớn ở sông Vị Thủy, Mã Siêu một mình một ngựa xông lên như vũ bão, giết liền mấy tướng tiên phong của Tào quân. Không ai dám địch lại. Tào Tháo lo lắng, ánh mắt liếc qua doanh trướng, chỉ còn một người đủ sức cản bước mãnh hổ Tây Lương:
– “Gọi Hứa Chử ra trận!”
Không nói một lời, Hứa Chử vác đao nhảy lên ngựa, ánh mắt lạnh như sắt, phi thẳng ra tiền tuyến. Khi hai người gặp nhau trên chiến trường, binh sĩ hai bên như nín thở.
Hứa Chử hét lớn: – “Ngươi là Mã Mạnh Khởi? Hôm nay hãy nếm mùi đao của Hứa Trọng Khang ta!”
Mã Siêu đáp lời: – “Hay! Để xem ngươi có xứng được gọi là mãnh tướng!”
Hai người lao vào nhau như hai con sấm sét, đao kiếm loang loáng, tiếng kim khí va chạm vang vọng cả chiến trường. Đánh nhau hơn 100 hiệp vẫn bất phân thắng bại, Mã Siêu mồ hôi đầm đìa, Hứa Chử giáp trụ đã rách toạc một bên vai, nhưng khí thế vẫn như rồng hổ. Cuối cùng, trời tối, quân hai bên phải ra lệnh lui binh.
Tào Tháo thở dài:
“Nếu không có Hứa Chử hôm nay, e rằng quân ta đã tan tác trong tay Mã Siêu rồi.”
KHÔNG CHỈ MẠNH – HỨA CHỬ CÒN LÀ NGƯỜI BIẾT KIỀM CHẾ.
Người đời thường nghĩ Hứa Chử chỉ là “một khối cơ bắp biết cầm đao”, nhưng ít ai biết rằng đằng sau vẻ ngoài thô kệch ấy là một con người có tâm tính vững vàng và đạo đức đáng kính trọng.
Có lần, một thuộc hạ của Tào Tháo – vốn kiêu ngạo và hay khinh người – trong bữa tiệc rượu đã vô lễ, mỉa mai Hứa Chử:
– “Ngươi chỉ có mỗi cái sức trâu bò, có gì đáng để Tào công xem trọng?”
Hứa Chử nghe xong, không nổi giận, cũng không đòi đấu tay đôi như nhiều mãnh tướng khác có thể làm. Ông lặng lẽ uống rượu, rồi rút ra thanh đao, chém mạnh xuống cột nhà, khiến cả cây cột gãy đôi. Cả sảnh tiệc nín lặng. Rượu trong chén người kia rơi vãi đầy bàn, mặt tái mét, không dám nói thêm nửa lời.
Khi người khác hỏi tại sao không trừng phạt kẻ hỗn xược, Hứa Chử chỉ nói: – “Ta đánh cột, là để kẻ khinh ta hiểu rằng… nếu ta muốn, thì cột hay người cũng như nhau. Nhưng ta giữ mệnh chủ công, không thể để việc nhỏ mà hỏng đại sự.”
Câu trả lời ấy khiến ngay cả Tào Tháo cũng phải gật gù thán phục.
Một người vừa khỏe, vừa biết tiết chế, thực là tướng quý hiếm có trong loạn thế.
KHI “HỔ ĐỆ” TRẤN THỦ DOANH TRẠI – MỘT NGƯỜI MÀ HÀNG NGHÌN QUÂN KHÔNG DÁM TIẾP CẬN.
Một trong những biệt hiệu nổi tiếng mà Tào Tháo dành riêng cho Hứa Chử chính là “Hổ Đệ” – ý chỉ em trai dũng mãnh như hổ dữ. Và quả thật, có lần Tào Tháo phải để lại Hứa Chử ở trại trung quân khi ông đi thị sát mặt trận xa, vì không ai đủ yên tâm trấn thủ nếu không phải là Hứa Chử.
Lúc ấy, trại quân của Tào chỉ còn vài ngàn người phòng bị. Tin tức lọt ra ngoài, khiến kẻ địch lập tức lên kế hoạch đánh úp. Đêm ấy, mưa gió ầm ầm, quân địch tập kích doanh trại với hơn vạn quân, khí thế cuồn cuộn như thủy triều.
Giữa bóng tối mịt mùng, người ta chỉ thấy một thân hình khổng lồ, áo giáp sáng loáng, vác đại đao đứng chắn giữa cổng trại. Hứa Chử hét lớn một tiếng, khiến cả một cánh quân ngừng bước:
– “Muốn vào đây? Bước qua xác ta trước!”
Câu nói vang lên giữa trời mưa như sấm nổ.
Quân địch tưởng gặp phải yêu tướng, chùn chân không dám tiến, chỉ bắn tên loạn xạ rồi rút lui.
Sáng hôm sau, Tào Tháo trở lại, thấy trại nguyên vẹn, không mất một tấc đất, không một binh sĩ thương vong. Tào Tháo cười lớn, nói với mưu sĩ Quách Gia:
“Có Hứa Chử trấn doanh, chẳng khác gì trăm vạn hùng binh.”
Từ đó về sau, mỗi khi có việc trọng đại, Tào Tháo không bao giờ quên dặn dò:
– “Để Hứa Chử ở lại, ta mới an lòng.”
BÌNH PHÀM MỘT KIẾP, VĨ ĐẠI MỘT ĐỜI.
Dù lập nhiều công lớn, Hứa Chử không bao giờ tự đề cao mình. Ông không tranh sủng, không cầu danh, sống đơn giản như thuở còn là dân làng Dĩnh Xuyên.
Sau khi Tào Tháo qua đời, Hứa Chử tiếp tục trung thành với Tào Phi, bảo vệ cho cơ nghiệp nhà Tào trong thời kỳ Ngụy Văn Đế lên ngôi. Dù quyền lực nhà họ Tào ngày càng suy yếu bởi họ Tư Mã, Hứa Chử vẫn luôn giữ khí chất trung hậu, không bon chen quyền lực, không mưu cầu lợi ích.
Khi về già, ông lui về quê, sống ẩn dật, không màng danh vọng. Có người hỏi: – “Ông từng là trụ cột trong đại quân Tào Ngụy, vì sao nay lại về chốn điền viên?”
Hứa Chử chỉ cười, nói: – “Một đời cầm đao vì chủ, nay chủ đã yên, ta về làm ruộng cũng yên lòng.”
Câu trả lời ấy, đơn sơ mà sâu sắc, như một triết lý sống của người quân tử thời loạn. Ông không cần hậu thế tôn vinh, nhưng chính vì thế mà hậu thế lại càng khâm phục ông.
Tương truyền, khi Hứa Chử mất, Tào Phi tự mình đến tế, khóc mà rằng:
“Trọng Khang là bức tường thành vững chắc của Tào gia. Từ nay gió lớn thổi, ai còn đứng ra che chở?”
SỨC MẠNH CỦA HỨA CHỬ – HUYỀN THOẠI HAY SỰ THẬT?
Một câu hỏi được đặt ra nhiều nhất khi nhắc đến Hứa Chử:
Liệu sức mạnh của ông có thật sự phi thường đến vậy, hay chỉ là huyền thoại được thêu dệt bởi thời gian và truyền thuyết?
Trong Tam Quốc Chí – sử sách chính thống do Trần Thọ chép lại, Hứa Chử được miêu tả với cụm từ ngắn gọn:
“Tính dũng mãnh, sức địch muôn người.”
Tư Mã Quang trong Tư Trị Thông Giám cũng ghi lại rằng:
> “Chử từng đánh một mình giữa muôn quân, không ai dám cản đường.”
Trong dân gian, sức mạnh của Hứa Chử còn được ví như Hạng Vũ thời Hán Sở, tức là một trong những biểu tượng thể chất siêu phàm của cổ đại Trung Hoa.
Có truyền thuyết kể rằng:
Hứa Chử có thể vác được hai người lớn một lúc mà chạy nhanh như cưỡi ngựa.
Ông kéo dây cung nặng mà người thường không nhấc nổi, đao chém một phát gãy cả thân cây to.
Một lần, khi binh lương bị cướp, ông đeo gùi chở đầy gạo vượt cả quãng đường dài hàng chục dặm, đưa về cho doanh trại mà không cần thay người.
Dù là phóng đại hay không, những ghi chép và truyền thuyết đó đều thể hiện một sự thật không thể phủ nhận:
Hứa Chử là một người sở hữu thể lực vượt xa chuẩn mực thời đại, và chính điều đó đã tạo nên hình tượng bất tử trong lịch sử Tam Quốc.
HỨA CHỬ – NGƯỜI ANH HÙNG TRẦM LẶNG GIỮA THỜI ĐẠI CỦA NHỮNG CÁI TÊN LỚN
Thời Tam Quốc là thời đại của những nhân vật mang ánh hào quang rực rỡ:
Lưu Bị đầy nhân nghĩa,
Quan Vũ trung trinh lẫm liệt,
Gia Cát Lượng túc trí đa mưu,
Tào Tháo gian hùng lỗi lạc,
Lữ Bố võ công cái thế,
Mã Siêu thần tốc kinh hồn…
Giữa những cái tên ấy, Hứa Chử không quá nổi bật trên chính trường, không có những lời vàng ý ngọc, không giỏi thao lược. Nhưng ông lại là biểu tượng của sự yên ổn, bền bỉ, cống hiến thầm lặng – những phẩm chất quý giá mà bất kỳ nhà cầm quân nào cũng khát khao sở hữu ở thuộc hạ.
Nếu Lữ Bố là "chiến thần không trung", Quan Vũ là "võ thánh nhưng cao ngạo", thì Hứa Chử là "thành đồng không bao giờ rạn nứt".
Ông không mưu phản, không tham quyền, không ngạo mạn.
Chỉ trung thành, chỉ chiến đấu, chỉ bảo vệ.
Chính điều đó khiến Hứa Chử không chỉ là “người khỏe nhất”, mà còn là người đáng tin cậy nhất.
Trong xã hội hiện đại hôm nay, khi nói về người thành công, ta thường nói đến trí tuệ, tài ăn nói, tầm nhìn. Nhưng đôi khi, ta quên rằng – sự trung thành, sức chịu đựng, và lòng tận tụy âm thầm lại là cốt lõi bền vững nhất của một tập thể.
Hứa Chử chính là hình mẫu đó.
Một người anh hùng… không cần vinh quang, mà để lại tiếng thơm nghìn thu.
SO SÁNH HỨA CHỬ VỚI CÁC MÃNH TƯỚNG KHÁC – MỖI NGƯỜI MỘT VẺ, MẠNH YẾU KHÓ PHÂN
Tam Quốc là thời đại sản sinh ra vô số võ tướng kiệt xuất, trong đó nổi bật là những cái tên như Lữ Bố, Trương Phi, Mã Siêu, Triệu Vân, Hoàng Trung, Quan Vũ… Mỗi người đều có võ nghệ cao cường, lập nên chiến công vang dội. Vậy Hứa Chử có gì đặc biệt để nổi bật giữa hàng loạt anh hùng ấy?
Lữ Bố – Chiến Thần Nhưng Vô Tình
Lữ Bố có võ nghệ thượng thừa, từng ba lần đánh nhau với Quan Vũ – Trương Phi – Lưu Bị liên thủ mà vẫn không thua, khiến thiên hạ gọi là “Chiến Thần”. Nhưng Lữ Bố là người phản trắc, từng giết Đinh Nguyên, giết Đổng Trác – hai người cưu mang mình. Cuối cùng, bị Tào Tháo xử chém vì tội bội tín.
Hứa Chử tuy không võ nghệ hoa mỹ như Lữ Bố, nhưng chính lòng trung thành tuyệt đối của ông mới là điểm khiến Tào Tháo tin tưởng giao trọng trách bảo vệ sinh mệnh suốt hai thập kỷ.
Trương Phi – Dũng Mãnh Nhưng Nóng Tính
Trương Phi là người “hét một tiếng vỡ tan cầu Trường Bản”, dũng mãnh địch muôn người, nhưng lại quá nóng nảy, dễ phạm sai lầm, dẫn đến cái chết oan uổng khi bị chính thuộc hạ giết hại.
Hứa Chử cũng dũng mãnh chẳng kém, nhưng biết kiềm chế, biết ẩn nhẫn, giữ cho mình sống lâu, lập công lớn, vẹn toàn cả danh lẫn nghĩa.
Mã Siêu – Nhanh Như Gió Nhưng Bốc Đồng
Mã Siêu là mãnh tướng “xuất quỷ nhập thần”, từng khiến Tào Tháo phải “cắt râu, vứt áo” chạy thoát thân. Tuy nhiên, tính cách của Mã Siêu quá bốc đồng, từng phản lại Lưu Chương, mâu thuẫn với Gia Cát Lượng.
Còn Hứa Chử thì ngược lại – ông giữ mình trung tín, không mưu phản, không tự cao, sống đơn giản mà kiên trung.
Triệu Vân – Văn Võ Toàn Tài, Nhưng Thiên Vị Thục
Triệu Vân cứu A Đẩu trong trận Trường Bản, đánh bại nhiều tướng mạnh, nhưng phần lớn chiến công đều gắn với Thục quốc. Hứa Chử thì gắn bó từ đầu đến cuối với Tào Tháo – một trong những nhân vật chính trị lừng danh nhất Tam Quốc, và góp phần không nhỏ vào công cuộc lập nước Ngụy.
HỨA CHỬ – BÓNG DÁNG ANH HÙNG TRONG LẶNG THINH.
Thế gian tôn sùng ánh sáng, nhưng đôi khi chính những người sống âm thầm mới là nền móng vững chắc cho những ánh hào quang rực rỡ kia.
Hứa Chử không để lại những bài thơ truyền đời như Quan Vũ.
Không để lại những lời hịch hùng tráng như Gia Cát Lượng.
Cũng không để lại những trận chiến đi vào sử sách như Lữ Bố.
Nhưng ông sống một đời kiên trung, làm tròn nghĩa vụ, trung thành với chủ, hết lòng vì đại cuộc, từ khi là dân làng Dĩnh Xuyên cho đến khi trở thành hộ vệ trung quân của Tào Ngụy.
Trong Tam Quốc – nơi đầy rẫy mưu đồ, phản trắc, đấu đá quyền lực, một con người như Hứa Chử là biểu tượng của sự chân thành, bền bỉ, tận tụy và trung nghĩa.
Không có Hứa Chử – Tào Tháo có thể đã mất mạng trong nhiều lần giao tranh.
Không có Hứa Chử – quân doanh có thể bị đánh úp, gia tộc Tào Ngụy khó giữ được yên ổn.
Không có Hứa Chử – Tam Quốc đã thiếu vắng một người anh hùng không cần ngợi ca, chỉ cần cống hiến.
Lời KẾT
Hứa Chử không phải là tướng giỏi mưu sâu kế hiểm.
Hứa Chử không phải là người thao túng chiến trường với chiến lược vĩ mô.
Nhưng ông là tấm lá chắn sống – nơi mà quân chủ yên tâm phó thác tính mạng, nơi trận mạc cần người mở đường, giữ doanh, cản địch.
Một người như thế – xứng đáng được gọi là HỔ TƯỚNG KHỎE NHẤT TAM QUỐC.
No comments:
Post a Comment